Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2022] Vào ngày 1 tháng 5 năm 2015, sau khi Tòa án Tối cao Trung Quốc ban hành chính sách mới nói rằng mọi khiếu nại của công dân sẽ được chấp thuận và xem xét, ông Hoàng Liên đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, vì phát động cuộc bức hại đức tin của ông vào Pháp Luân Công. Người dân ở thành phố Lôi Châu, tỉnh Quảng Đông này sau đó đã bị kết án 5,5 năm tù vì đã nộp đơn tố cáo tội phạm đối với Giang Trạch Dân.

Vào ngày 5 tháng 12 năm 2015, ông Hoàng bị bắt. Luật sư của ông là người đầu tiên ở thành phố Lôi Châu dám đứng ra biện hộ vô tội cho học viên Pháp Luân Công. Luật sư chỉ ra rằng vụ kiện của ông Hoàng đối với Giang đang thực hiện theo quyền hiến định của ông, quyền này cần được pháp luật bảo vệ. Tuy nhiên, thẩm phán nói riêng với luật sư rằng tất cả các vụ việc liên quan đến Pháp Luân Công đều nằm ngoài khả năng kiểm soát của ông ta và ông ta phải tuân theo chỉ đạo của Phòng 610, một cơ quan ngoài vòng pháp luật được thành lập đặc biệt để chỉ đạo cuộc bức hại.

Trong khi ông Hoàng ở trong tù, ông đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn khác nhau. Sau đây là lời kể của chính ông về những gì ông đã trải qua.

Tại sao tôi kiện Giang Trạch Dân

Tên tôi là Hoàng Liên, 59 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 4 năm 1999 và tôi đã được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần từ môn tu luyện này. Tôi tuân theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” trong cuộc sống hàng ngày của mình. Không chỉ tính cách của tôi được cải thiện mà tất cả các căn bệnh kéo dài hàng chục năm của tôi đều biến mất. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

Tuy nhiên vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Kể từ đó, tôi không được phép thực hành đức tin của mình nữa. Những lời nói dối vu khống được lan truyền trên các phương tiện truyền thông do chính phủ kiểm soát 24/7 và nó đã lừa dối nhiều người. Tôi bị người thân, bạn bè và đồng nghiệp phân biệt đối xử.

Khi nghe tin Tòa án Tối cao Trung Quốc ban hành chính sách mới nêu rằng mọi khiếu nại của công dân sẽ được thụ lý và xem xét, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Tuy nhiên, thông tin cá nhân của tôi đã được gửi đến công an địa phương, họ đã tìm được vị trí của tôi và bắt giữ tôi. Viện kiểm sát thành phố Lôi Châu đã lấy đơn khiếu nại của tôi làm bằng chứng buộc tội và tòa án thành phố đã kết án tôi 5,5 năm tù và phạt tôi 5.000 nhân dân tệ.

Sau đó, tôi bị giam giữ ở những nơi khác nhau, bao gồm cả một trung tâm tẩy não với biển hiệu “Trung tâm Giáo dục Pháp luật”, Trại tạm giam thành phố Lôi Châu và Nhà tù Tứ Hội. Tôi được thả vào ngày 14 tháng 6 năm 2021.

Chi tiết về vụ bắt giữ

Vào ngày 15 tháng 12 năm 2015, khi tôi đang làm việc trong một nhà máy sản xuất tấm kim loại, một số cảnh sát đã cưỡng chế đưa tôi đến đồn công an của họ. Họ thẩm vấn tôi mà không cần lệnh. Họ hỏi tôi khi nào tôi gửi đơn tố cáo Giang Trạch Dân và ở đâu. Tôi nói với họ rằng tôi có quyền thực hành đức tin của mình và việc tôi kiện Giang Trạch Dân là không vi phạm pháp luật. Tôi nói thêm rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công là không có cơ sở pháp lý. Nhưng cùng ngày họ đã đưa tôi đến một trung tâm tẩy não và lục soát căn hộ của tôi, tịch thu tài sản cá nhân của tôi bao gồm máy tính, máy in và thậm chí cả đĩa DVD trắng.

Tôi tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại nhưng các tù nhân đã tra tấn tôi tồi tệ hơn. Có lần một tù nhân lôi tôi từ giường vào phòng tắm và nhốt tôi ở đó trong sáu ngày mà không cho tôi ăn uống gì. Để làm cho tôi khổ sở hơn nữa, họ đã lợi dụng việc tôi tuyệt thực như một cái cớ để bức thực tôi. Khi họ luồn cái ống dày và cứng qua lỗ mũi vào dạ dày, tôi không thở được và đau đớn khôn tả.

2015-1-15-minghui-kuxing-shanghai-01--ss.jpg

Minh họa tra tấn: bức thực

Tôi là trụ cột duy nhất trong gia đình. Con tôi vẫn đang đi học. Mẹ tôi ngoài 90 tuổi trông cậy vào tôi chăm sóc. Việc giam giữ tôi khiến họ vô cùng đau khổ.

Dọn dẹp phòng tắm hàng ngày trong hai năm

Vào ngày 23 tháng 12 năm 2015, tôi bị chuyển đến Trại giam Lôi Châu và bị kiểm tra sức khỏe toàn diện. Mặc dù tôi còn khỏe mạnh, nhưng dưới sự chỉ đạo của lính canh, trưởng trại giam coi tôi như một người bệnh và cách ly tôi.

Trong phòng giam, chúng tôi thường thay nhau dọn dẹp phòng tắm, đây là công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất. Tuy nhiên, tôi buộc phải làm điều đó hàng ngày trong gần hai năm. Tôi không phàn nàn với họ vì họ cũng là nạn nhân, không nhận thức được hậu quả của việc tham gia vào cuộc bức hại. Một số tù nhân đã cảm động trước lòng tốt của tôi. Họ trở nên thân thiện với tôi và họ hiểu rằng Pháp Luân Công đang bị ĐCSTQ bôi nhọ và bức hại.

Vào ngày 14 tháng 4 năm 2016, tôi đã bị Tòa án thành phố Lôi Châu đưa ra xét xử. Luật sư của tôi yêu cầu các nhân viên hỗ trợ tòa án tháo còng tay cho tôi, nhưng họ không đồng ý. Tôi bị đưa đến phòng chờ và một nhân viên hỗ trợ tòa án đe dọa sẽ phạt tôi một khoản tiền lớn. Tôi nhận bản án 5,5 năm vào tháng 1 năm 2017. Tôi đã kháng cáo lên Tòa án Trung cấp thành phố Trạm Giang, nhưng bị bác bỏ.

Vào ngày 9 tháng 4 năm 2018, tôi bị đưa đến Nhà tù Tứ Hội ở Quảng Đông. Ngay sau khi tôi đến nhà tù, lính canh còng tay tôi ra sau lưng và buộc tôi phải ngồi xổm trước mặt các tù nhân.

Khi tôi từ chối ký vào một số tài liệu vụ án, một số tù nhân đã đè tôi xuống đất và nắm lấy tay của tôi để ấn dấu vân tay trên các tài liệu.

Tôi bị đưa vào Khu “604”. Một lính canhhọ Tăng phụ trách. Hai tù nhân, Phiền Chấn Quang và Đặng Thế Huấn, được chỉ định theo dõi các hoạt động hàng ngày của tôi.

Tôi bị đánh đập tàn bạo, nhét bàn chải cọ nhà vệ sinh vào miệng

Điều đầu tiên mà Phiền và Đặng cố ép tôi làm là học thuộc nội quy nhà tù trong một tuần. Tôi từ chối và nói với họ: “Tôi không phạm tội hay vi phạm bất kỳ luật nào. Tòa án và nhà tù đã tham gia vào cuộc bức hại. Tôi không phải là tội phạm, vì vậy tôi sẽ không chép hay ghi nhớ các nội quy của nhà tù.“

Để trả đũa, họ không cho phép tôi ngồi xuống mà bắt tôi phải ngồi xổm bằng một chân trong 24 giờ mỗi ngày. Họ đấm và đá tôi nếu tôi dịch chuyển một chút. Sau hai ngày bị tra tấn, tôi đã tuyệt thực để phản đối. Họ không quan tâm chút nào mà còn hành hạ tôi thậm tệ hơn.

Hai người đàn ông đã dùng móc để kẹp ngón tay tôi. Các ngón tay của tôi bị biến dạng và móng tay của tôi bị chảy máu. Họ cởi giày của tôi, bắt tôi đứng trên nền gạch men trần, đặt một cái móc vào mu bàn chân rồi giẫm lên chân tôi. Mu bàn chân và tất cả các móng chân của tôi đều bị bầm tím. Một chiếc móng chân ở bàn chân phải của tôi cũng bị rụng. Đau đớn tột cùng.

Họ cũng đánh vào đầu tôi thường xuyên. Có lần một bên mặt và tai của tôi sưng tấy vì bị đánh. Sau đó, họ cười nhạo tôi, nói rằng họ nên đánh vào bên còn lại để khuôn mặt của tôi cân xứng.

Trong khoảng thời gian từ tháng 4 đến tháng 6, để ép buộc tôi phải học thuộc nội quy nhà tù, Phiền và Đặng đã dùng nhiều phương pháp tra tấn hơn đối với tôi. Đôi khi họ chọc vào miệng và mũi của tôi bằng bàn chải cọ nhà vệ sinh. Nó thật kinh tởm và khiến tôi nôn ọe.

Khi họ thấy tôi nôn ra máu, họ đã đổ ớt bột vào mũi tôi. Tôi ngạt thở và kêu lên vì đau đớn. Họ phá lên cười.

Lính canh chỉ đạo tù nhân đánh tôi

Lính canh họ Tăng thường đưa tôi đến văn phòng của anh ta và cố ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Khi tôi từ chối, anh ta đã đánh tôi và đẩy tôi vào tường với chân của anh ta đè trên ngực tôi. Anh ta thường chỉ đạo tù nhân đánh tôi ở trong góc tường nơi không bị camera giám sát ghi lại được.

2018-12-29-torture-duda.jpg

Minh họa tra tấn: đánh đập

Vào mùa hè nóng nực, anh ta chỉ đạo Phiền và Đặng quấn vào người tôi hai chiếc chăn bông mùa đông và đe dọa sẽ tra tấn tôi nếu tôi dám cởi ra.

Một tù nhân khác, Trần Chí Dũng, một kẻ giết người, thường đánh tôi vào ngực và đá tôi. Có lần anh ta đặt một thanh tre vào chân tôi và giẫm lên. Kết quả là ngón chân của tôi chảy máu. Khi tôi kêu lên vì đau đớn, anh ta có vẻ thích thú và chửi mắng tôi. Anh ta nói với tôi: “Tôi dám giết anh. Đánh anh chẳng có gì to tát cả”.

Một buổi sáng khi tất cả tù nhân đi làm, Phiền và Đặng ở lại để tra tấn tôi. Họ buộc tôi phải nguyền rủa Pháp Luân Công và Nhà sáng lập. Sau khi tôi nói không với họ, họ kẹp ngón tay tôi bằng móc suốt buổi sáng khiến cho ngón tay tôi chảy máu.

Tôi đã trở nên vô cùng yếu ớt sau khi bị tra tấn trong thời gian dài. Cân nặng của tôi giảm từ 50kg xuống 35kg. Dù tôi yếu thế nào, họ vẫn đưa tôi đến bệnh viện để lấy một lượng máu đáng kể. Sau nhiều lần, họ không thể lấy máu từ cánh tay trái của tôi, nhưng họ cho rằng đó là do vấn đề về tim của tôi. Tôi nghi ngờ rằng việc lấy máu có thể liên quan đến việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công.

Tra tấn về mặt tinh thần

Tôi thường bị buộc phải xem các video và đọc các tài liệu phỉ báng Pháp Luân Công. Khi tôi chỉ ra đó là tất cả những lời nói dối, lính canh Tăng sẽ ra lệnh cho Phiền và Đặng đánh tôi. Ngay cả khi tôi quay đầu sang một bên thì kết quả vẫn là bị đánh.

Ngoài việc đánh đập, họ còn dìm đầu tôi vào một xô đầy nước. Tôi gần như nghẹt thở. Bất kỳ sự kháng cự nào cũng sẽ bị đánh đập dã man hơn. Đôi khi họ dán những tờ giấy với những câu nói vu khống lên quần áo của tôi.

Họ cố gắng ép tôi viết những lời tuyên bố từ bỏ đức tin của tôi bằng bạo lực. Tôi đã viết Pháp Luân Công vĩ đại như thế nào. Phiền trở nên bực dọc và giẫm lên chân tôi. Tôi thường bị đánh đến bất tỉnh.

2004-9-30-weifang-changle-04--ss.jpg

Tái hiện tra tấn: dìm đầu trong chậu nước

Vào một đêm vào tháng 8 năm 2019, Tăng gọi tôi đến văn phòng của anh ta và cố gắng dụ tôi viết bản tuyên bố kèm với việc được giảm thời hạn. Tuy nhiên tôi đã từ chối. Tôi nói với anh ta: “Tôi không vi phạm bất kỳ luật nào. Tôi vô tội. Tôi không quan tâm anh có giảm án cho tôi hay không”.

Đêm đó, khi giờ đi ngủ bắt đầu lúc 10:30 tối, Tăng kéo tôi đến một khung kim loại gần cổng, nơi mà camera giám sát không thể ghi lại được. Sau đó anh ta ấn cổ và đầu tôi vào khung sắt và đẩy tôi từ bên này sang bên khác trong hơn một giờ đồng hồ.

Trong khoảng thời gian từ tháng 4 đến tháng 7 năm 2020, các lính canh và tù nhân liên tục yêu cầu tôi viết một bản tường trình thừa nhận tôi có tội vì đã chống lại chính quyền. Tôi nói: “Tôi tin vào Pháp Luân Công và Chân Thiện Nhẫn. Là một học viên, tôi không quan tâm đến chính trị”. Kết quả là, tôi đã phải chịu nhiều đợt đánh đập. Khi tôi cố gắng ngăn một người lính canh đánh tôi, anh ta nói: “Tại sao anh không đánh lại? Hoặc anh có thể kiện tôi sau khi anh được ra ngoài”.

Một ngày tháng 7, Tăng đã cố ép tôi đọc một bài báo phỉ báng Pháp Luân Công ba lần và sao chép nó một lần. Sau khi tôi từ chối, anh ta bắt đầu một đợt tra tấn mới. Anh ta chỉ đạo các tù nhân Quan Khiết Tường và Trần Chí Dũng ép tôi ngồi xổm cho đến 2 giờ sáng. Trong giờ ăn trưa, họ dùng đầu bút đâm vào chân tôi. Họ đặt một bức ảnh của Nhà sáng lập Pháp Luân Công trên một chiếc ghế đẩu và yêu cầu tôi ngồi lên đó. Tôi đã nói không. Sau đó, họ bí mật đặt bức ảnh trên giường của tôi khi tôi đang ngủ.

Sau một thời gian dài ngồi xổm, có lần tôi ngã quỵ xuống đất vì mệt. Tù nhân Trần Chí Dũng nắm lấy ve áo của tôi và kéo tôi đến một khu vực không bị camera giám sát. Hai tù nhân khác theo sau và bắt đầu đánh tôi. Tôi đã nghĩ lần này có thể mình sẽ bị đánh cho tàn phế. Tôi đã tuyệt thực để phản đối bạo lực, và sau đó lính canh ra lệnh cho các tù nhân bức thực tôi bằng một cái ống dày.

Cấm ngủ

Vào ngày 20 tháng 9 năm 2020, tôi bị chuyển đến phòng giam với tù nhân Hoàng Mẫn. Hoàng là tù nhân nổi tiếng nhất về việc bắt nạt người khác. Anh ta đánh tôi vào đầu hoặc đập đầu tôi vào tường khi tôi từ chối xem các video vu khống. Anh ta bắt tôi phải ngồi xổm từ 6 giờ sáng đến 2 giờ sáng hôm sauvà đôi khi qua đêm. Anh ta cũng đặt một chiếc ghế đẩu lên trên chân tôi và giẫm lên chiếc ghế đẩu, hoặc dí thuốc lá đang cháy vào tay tôi.

Một tháng sau vào ngày 28 tháng 10, tôi bị chuyển đến phòng giam khác. Hai tù nhân, Lưu Chúc Quốc và Lô Dực Phong, bắt tôi phải ngồi xổm từ 6 giờ sáng đến 2 giờ sáng hôm sau. Sau 2 giờ sáng, mặc dù tôi được phép nằm trên giường nhưng tôi không được phép ngủ. Ngay khi tôi nhắm mắt, tù nhân giám sát sẽ dội cho tôi một gáo nước lạnh. Tôi đã bị cấm ngủ hơn 40 ngày. Huyết áp của tôi tăng lên và mạch của tôi khoảng 120 nhịp mỗi phút. Bác sĩ cho biết tôi bị chứng co thắt tâm thất sớm (nhịp tim bất thường).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/5/439688.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/24/199651.html

Đăng ngày 18-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share