Theo một học viên ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 13-6-2011] Mỗi học viên chân chính đều trải nghiệm được sự kỳ diệu trong quá trình tu luyện của họ. Tôi là một trong số họ. Niềm tin của tôi vào Sư phụ và Pháp sẽ không bao giờ bị lung lay.

Cảm thấy tràn trề năng lượng khi nhìn thấy hình của Sư phụ Lý Hồng Chí

Ngày 29 tháng 2 năm 1996 là một ngày tôi không bao giờ quên. Tôi đã gặp một người họ hàng, người đang cầm một quyển sách một cách kính cẩn, và nói với tôi: “Hãy xem qua cuốn sách này.” Tôi cầm sách lên và mở ra. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là hình của Sư phụ. Sư phụ trông thân thiện và gần gũi với tôi. Tôi cảm thấy mình hòa vào một dòng năng lượng rất mạnh mẽ. Đó là một cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được và không thể diễn tả.

Khi ngồi trên chiếc ghế dài, tôi có thể cảm thấy luồng khí mát lạnh di chuyển từ lưng cho đến đầu. Đồng thời, tôi cảm thấy như trán mình có một cái cây, kích thước như ngón tay, đang khoan vào đầu tôi.

Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công không phải là khí công bình thường, và quyết định ngưng tập những khí công khác, và thay vào đó là trở thành một học viên Pháp Luân Công. Buổi tối hôm đó, tôi đã mượn sách Chuyển Pháp Luân, và đi đến công viên vào buổi sáng hôm sau để tham gia vào nhóm tập công.

Dù cho môi trường có khắc nghiệt và áp lực thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ lung lay niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp hơn 10 năm qua, và vẫn tiếp tục học Pháp tập công.

Không còn bị “gù lưng”

Tôi đã được phẫu thuật 20 năm trước vì bị bệnh lao cột sống. Họ đã cắt một xương sườn và 16 mảnh từ những xương sườn khác của tôi. Tôi trở nên rất dị thường. Lưng tôi rất đau và tôi phải liên tục cong lưng lại. Theo thời gian đó, một cái bướu đã mọc lên ở lưng tôi. Khi đi lại, tôi phải duỗi thẳng hai tay để giữ thăng bằng và tránh bị té.

Lúc đó, vài người biết tên thật của tôi, nhưng họ đều biết đến tên “lưng gù”. Tôi cũng bị một số bệnh, và dù tôi đã học nhiều loại khí công khác nhau, nhưng tất cả chúng dường như vô tác dụng. Trong vòng một năm tập Pháp Luân Công, cơn đau ở lưng tôi đã biến mất và lưng tôi đã thẳng trở lại. Những người biết tôi đều rất ngạc nhiên. Tôi đã bảo rằng đó là vì tôi tập Pháp Luân Công. Nhiều người bắt đầu tập vì thấy sự kỳ diệu mà tôi đã trải qua.

Sư phụ tịnh hóa thân thể tôi và ban cho tôi một cuộc sống mới

Sau khi tôi tắm xong cho cháu trai, tôi đứng dậy và đầu tôi bắt đầu xoay vòng. Tôi cảm thấy chóng mặt và bụng như bị khuấy tung lên. Tôi giao cháu trai cho con dâu và dựa vào tường. Tôi cố gắng đi vào nhà tắm, nơi tôi nôn mửa và tiêu chảy trong khoảng 1 giờ. Tôi run rẩy và đi ngủ. Năm phút sau, tôi lại cảm thấy mệt. Sau vài bước chân, tôi cảm thấy như gan bị rách ra, nó rất đau và tôi đổ mồ hôi khắp người. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang tẩy sạch bệnh tật ở gan của tôi.

Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con có thể chịu được.” Sau một lúc, tôi cảm thấy tốt hơn hẳn trước đây. Đó là một cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm thấy. Tôi lên giường và ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, tôi đi vào nhà vệ sinh và nhiều thứ bẩn hơn nữa được thải ra ngoài. Sau đó gan của tôi không còn đau nữa. Tôi chắc chắn rằng nếu Sư phụ không cứu tôi, tôi nghĩ mình sẽ chết vì bệnh gan. Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới.

Một người tập luyện – cả nhà hưởng lợi

Vào tháng đầu tiên âm lịch năm 1998, con dâu tôi đang làm cơm trong bếp trong khi tôi đang mặc quần áo cho cháu trai. Đột nhiên chúng tôi nghe một âm thanh lớn, tiếp đó là tiếng kính vỡ và tiếng thét từ nhà bếp.

Tôi nhìn lên và thấy nhà bếp chứa đầy hơi nước. Tôi chạy vào bếp và thấy con dâu đang nắm tay dưới vòi nước lạnh. Nồi áp suất đã phát nổ. Cái nắp văng vào tủ lạnh gây ra một lỗ thủng và van khí bay qua cửa sổ. Mặt của con dâu tôi dính đầy cơm. Tôi đưa cô ấy đến phòng khách và để cô ngồi xuống. Ngạc nhiên thay, cô ấy hoàn toàn không đau đớn hay bị bỏng gì cả. Toàn bộ gia đình tôi đã chứng kiến điều này và tin rằng ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp sẽ mang đến một tương lai tốt đẹp.

Con trai thứ hai của tôi không phải là học viên, nhưng rất ủng hộ việc tập luyện. Sư phụ đã bảo vệ cậu ấy ở bất cứ nơi nào. Một lần con tôi đang lái xe gắn máy thì bị một chiếc xe tải lao đến, nó không thể làm gì và người ngồi sau thì đang ôm nó rất chặt. Sau đó tay của nó bị đẩy ra khỏi tay lái, chiếc xe thì văng qua một bên, và cả hai bị văng xuống đất. Quần áo của họ bị rách, nhưng cả hai đều không bị thương. Họ sẽ không thể sống sót nếu không có Sư phụ bảo hộ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/13/昔日的“罗锅”挺起了胸-242369.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/28/127065.html
Đăng ngày 12-8-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share