Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Song Thành, tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 26-6-2011] Tôi vẫn còn nhớ lời nói của vị bác sĩ nổi tiếng: “Cô đến từ một ngôi làng và không có bảo hiểm y tế, vì thế tôi sẽ nói cho cô biết sự thật. Để trị bệnh cô cần tiêu tốn hơn 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng. Tuy nhiên, căn bệnh vẫn sẽ không có tiến triển dù được chữa trị bằng cách này. Bệnh này còn tệ hơn ung thư và không thể chữa được. Điều mà cô có thể làm là uống thuốc cổ truyền Trung Quốc mỗi ngày để giảm cơn đau. Cô sẽ chết khi ống mật bị vỡ.”

Tôi đã ngưng dùng thuốc cổ truyền Trung Quốc một thời gian dài, nhưng ống mật của tôi vẫn không bị vỡ. Quan trọng nhất là tôi vẫn còn sống! Điều gì đã cứu sống tôi? Pháp Luân Đại Pháp? Chính Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Tôi đã được Đại Pháp giúp hồi sinh.

Tôi là một nông dân. Sau khi sinh con vào năm 1991, tôi bị mắc chứng đau nửa đầu rất nặng. Sau đó tôi bị bệnh tim và viêm vùng chậu. Mọi việc tồi tệ hơn khi trong ống mật số ba của tôi có sỏi. Ống mật số ba là mỏng nhất. Hai viên sỏi làm cho ống mật sưng lên, khiến cho bệnh này không thể chữa bằng phẫu thuật thông thường hay thậm chí là phẫu thuật la-de; cũng như không có loại thuốc nào có thể làm vỡ sỏi để chúng bị thải ra ngoài.

Vào lúc đó tôi chỉ cân nặng 45kg dù tôi cao khoảng 1,65m. Tôi xanh xao đến nỗi dì tôi nói rằng: “Thật đáng sợ khi nhìn thấy con!” Hàng xóm, bạn bè, người thân đều cảm thấy thương xót cho tôi:“Tại sao cô ấy bị mắc chứng bệnh này khi vẫn còn trẻ và có con nhỏ?”

Tôi đã uống thuốc và tiêm thuốc mỗi ngày. Tôi phải chịu đựng những cơn đau kinh khủng! Gia đình rất lo lắng cho tôi và thường xuyên khóc. Mẹ chồng của tôi cả đêm không thể ngủ. Họ luôn nghĩ rằng: “Bệnh viện nào có thể chữa được căn bệnh này? Dù tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng chấp nhận – thậm chí nếu cần có thể bán nhà và đất của chúng tôi.”

Chồng tôi phải làm việc cực nhọc để mang nhiều tiền hơn về nhà. Anh ấy đưa tôi đi khắp nơi để tìm cách chữa trị. Chúng tôi đã đi đến hầu hết các bệnh viện lớn ở Cáp Nhĩ Tân (thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang). Cuối cùng chúng tôi đã gặp vị bác sĩ mà đã nói sự thật với tôi. Tôi đã không còn hy vọng.

Khi tôi mất đi ý chí để sống, tôi đã may mắn tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp! Vào ngày 28 tháng 3 năm 1998, người dì cùng với chị gái của tôi đã đến nhà tôi và nói:“Video bài giảng của vị sáng lập Pháp Luân Đại Pháp sẽ được mở tại làng vào tối nay. Hãy đến xem.” Tôi đã không có phản ứng gì.

Sau khi họ rời đi, tôi nói với mẹ chồng rằng: “Con không muốn đi! Bệnh viện thậm chí còn không chữa được. Con không tin bất cứ điều gì!” Bà ấy nói: “Hãy đi cùng mẹ. Hãy thử một bữa xem sao. Nếu con không thích thì ngày mai sẽ không đi nữa.” Chúng tôi đã đi cùng nhau tối hôm đó. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi xem video và hai chân tôi rất nhẹ nhàng khi trên đường về nhà. Tôi đã từng dùng thuốc mỗi ngày, nhưng hôm đó tôi đã ngưng lại.

Vào ngày thứ tư sau khi xem băng hình các bài giảng, dì tôi nói: “Ngày mai hãy đi xe đạp đến thành phố để mang sách và hình Sư phụ Lý Hồng Chí về”. Tôi nói: “Con sẽ đi với dì.” Khi về nhà, tôi tự hỏi: “Mình đã không chạy xe đạp trong nhiều năm. Ngày mai mình có thể đi xe đến thành phố không?” Ngay sau suy nghĩ này, thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ. Tôi nói với bản thân mình: “Chắc chắn rồi! Mình có thể!” Ngày hôm sau, tôi không cảm thấy mệt sau khi đi xe 20 dặm xung quanh thành phố, tôi cũng ăn những thực phẩm thông thường và thậm chí còn làm một số việc.

Khi trở về nhà, tôi thấy mẹ chồng đang đóng gói các thùng dưa hấu. Bà nói rằng họ đã ăn mì vào buổi trưa và có các thức ăn thừa. Bà bảo tôi hãy nấu cháo ăn vì tôi chỉ có thể ăn cháo. Tôi nói: “Con sẽ ăn mì – Con sẽ ổn thôi!” Trong nhiều năm, tôi chỉ có thể ăn cháo mà không thể ăn cơm hay mì, và không thể làm việc được. Từ ngày đó, tôi có thể ăn mọi thứ. Tôi không còn cảm thấy đau khi ăn nữa.

Sau bữa trưa, mẹ chồng bảo tôi nghỉ ngơi vì bà sợ rằng tôi bị mệt. Tôi nói: “Mẹ đừng lo, con ổn mà.” Tôi đã giúp bà đóng các thùng dưa hấu cả buổi chiều. Cả ngày tôi không cảm thấy mệt. Từ ngày đó, tôi đã làm mọi công việc.

Chứng kiến sự thay đổi ở tôi, Wuniang, dì Wang, và Ersao ở làng tôi đã học Đại Pháp. Ngay sau đó, vài chục người trong làng cũng bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi đã thấy được sự kỳ diệu của Đại Pháp thông qua tôi, nên họ hỗ trợ tôi hết mình trong việc học các bài giảng và tập công. Chồng tôi đề nghị thành lập địa điểm tập tại nhà để mọi chuyện dễ dàng hơn. Anh mua một cái tivi màu và đầu VCD để chúng tôi có thể bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho người khác xem. Anh ấy bảo với những người dân trong làng: “Nếu vợ tôi không tập Pháp Luân Đại Pháp, thì tiền để mua tivi và đầu VCD thậm chí không thể bằng nửa năm tiền thuốc men của cô ấy.” Mẹ chồng tôi nói với những người mà bà gặp rằng: “Pháp Luân Đại Pháp đã cứu con dâu tôi cũng như cứu cả gia đình chúng tôi.”

Quyền năng của Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Không lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với sự từ bi lớn lao của Sư phụ. Tôi chỉ có thể viết xuống trải nghiệm của mình và nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/26/在无助中等待死亡的我获得了新生-240144.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/14/126707.html
Đăng ngày 22-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share