Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-6-2011] Cha mẹ tôi có năm người con. Tôi có hai người anh lớn, một chị gái và một em gái. Vào năm 1997, khi tôi được 52 tuổi, cả bốn anh chị em của tôi đều qua đời. Ba người trong số họ mất vì bệnh viêm gan B. Họ ra đi ở độ tuổi 50, 40, 30, và thậm chí là 20. Có người cho rằng tôi nên đi kiểm tra. Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh viêm gan B tại một bệnh viện trong thành phố, mặc dù tôi không có bất kỳ triệu chứng nào lúc bấy giờ. Khi tôi hỏi cách chữa trị, bác sĩ trả lời rằng căn bệnh này là một trong sáu loại bệnh bất trị trên toàn thế giới. Vậy nên tôi đã bắt đầu một cuộc tìm kiếm lâu dài và gian khổ để tìm cách chữa bệnh.

Ngoài việc dùng thuốc theo toa, tôi còn chú ý đến những chương trình quảng cáo phát thanh về bệnh viêm gan B. Trong tất cả các loại thuốc được quảng cáo, tôi quyết định đi đến nơi mà có vẻ đáng tin cậy nhất. Tôi đến một hiệu thuốc và tiếp xúc với người đàn ông giới thiệu thuốc trên một chương trình phát thanh. Tôi rất phấn khởi và nghĩ rằng tôi thật sự được chữa lành. Hóa ra tôi đã lãng phí mất nhiều tiền và thời gian quý giá của mình. Ngoài ra bệnh của tôi còn nặng hơn. Tôi quyết định đi tìm những liệu pháp gia truyền. Tôi đã thử gần như hầu hết những liệu pháp gia truyền mà tôi từng nghe.

Tôi tiếp tục đổ tiền vào những liệu pháp khác nhau, nhưng bệnh của tôi vẫn xấu đi. Tôi cảm thấy mình có khí trong dạ dày và không thể ăn bất cứ thứ gì. Tôi cảm thấy như mình có một vành đai xung quanh dạ dày, khiến tôi luôn thấy khó chịu. Tôi còn bị giảm cân. Việc đi lại trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng tôi bị liệt giường. Tôi phải nằm nghiêng khi việc nằm ngửa trở nên khó khăn, và cuối cùng phải nằm sấp. Cơ thể tôi bị tróc da tại nhiều nơi. Tôi lăn lộn trên giường trong đau đớn. Khi con tôi gọi, tôi cố gắng nói chuyện với nó, nhưng cuối cùng tôi ngừng nói chuyện hoặc là chỉ mở mắt. Thật là quá mệt mỏi. Tôi biết rằng khi mình khó thở, có lẽ là lúc tôi phải ra đi. Trong những ngày này, tôi có thể thấy được những người đã quá cố trong gia đình ngay khi nhắm mắt lại. Tôi thật sự rất sợ. Tôi nhờ chồng đặt đầu của tôi vào hai tay ông ấy và ngăn không cho tôi nhắm mắt lại khi ông đang nằm trên giường cùng tôi.

Sau đó tôi chuyển đến một biệt thự bên ngoài làng. Tôi nằm trên một cái chăn điện và dưới nhiều lớp chăn dày. Cả ngày đêm tôi đều nằm trên giường.

Giữa tháng 10 và tháng 11 năm 1998, người cháu trai mang đến cho tôi hai cuốn sách và yêu cầu tôi theo những cuốn sách này để tập khí công. Tôi hỏi: “Loại khí công gì vậy?”. Anh ấy trả lời: “Là Pháp Luân Công”. Đó là lần đầu tiên tôi nghe về Pháp Luân Công. Nhưng tôi biết khí công là một phương pháp cổ truyền của Trung Quốc để gia tăng sức khỏe. Tôi đã đồng ý ngay lập tức. Một vài ngày sau người cháu gọi lại cho tôi và nhận ra rằng tôi đã không đọc sách. Nó mang đến cho tôi một máy nghe nhạc nhỏ có các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Tế Nam để tôi có thể nghe các bài giảng Pháp trên giường. Tôi rất kinh ngạc khi nghe các bài giảng, và hiểu biết được nhiều chuyện trên thế gian, ý nghĩa thật sự của cuộc sống và nhiều câu hỏi về đời sống. Mỗi lần thức giấc tôi đều nghe các bài giảng. Cuối cùng tôi thở dài, tôi đã không còn sợ chết nữa. Tôi đã không sống một cuộc đời vô ích, vì bây giờ tôi đã biết ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Tôi cảm thấy may mắn khi biết được Pháp Luân Công.

Tôi đã nghe các bài giảng Pháp vô số lần. Sau đó tôi bắt đầu ăn được một ít và ra khỏi giường. Tiếp đó tôi có thể cầm các sách của Pháp Luân Công và nhìn sơ qua. Tôi xem hình minh họa của sách Pháp Luân Công và theo các bài tập dễ dàng hơn. Tôi đã cố gắng để tập bài số hai. Chưa đến một phút, tôi cảm thấy cảm giác bất thường nơi tay mình. Tôi sợ đến nỗi phải ngừng tập. Bây giờ tôi biết rằng đó là do dòng năng lượng chạy qua cánh tay tôi. Khi cố gắng thử lại lần nữa, cảm giác tương tự đã trở lại, vì thế tôi lại không dám tập. Có một tin đồn rằng người ta có thể đi sai đường nếu tập khí công. Dù tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, chuyện hoang đường đó vẫn còn ẩn sâu trong tâm trí tôi. Tôi quyết định đi tìm một nơi tập Pháp Luân Công để họ hướng dẫn tôi. Chồng tôi đã dùng xe đạp để chở tôi đi tìm, nhưng chúng tôi không tìm thấy nơi nào tập Pháp Luân Công. Cuối cùng chúng tôi nghe rằng có một nhóm tập Pháp Luân Công ở trong làng mình, nên vợ chồng tôi đã quyết định quay trở về làng. Khi tôi tiếp tục nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi vẫn cảm thấy lo lắng trong lúc tìm một nơi tập Pháp Luân Công.

Tháng 2 năm 1999, chồng tôi giúp tôi đến nhà một học viên Pháp Luân Công để hỏi về địa điểm và thời gian của nhóm tập công. Sáng hôm sau ông ấy đã đưa tôi đến nơi tập. Khi đó, tôi không thể đứng lâu. Tôi ngồi trên một cái ghế và xem mọi người tập công. Sau đó chồng tôi đã giúp tôi về nhà. Ngay khi về nhà, tôi cảm thấy tất cả các khớp của mình bị rời ra, nó đau đến nỗi tôi phải nằm trên giường cả ngày. Trước bữa tối, tôi bắt đầu lo lắng liệu mình có thể đến nhóm học Pháp hay không, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn sau bữa tối, vậy nên đã ăn một ít đậu và đi ra ngoài. Tôi đã đến địa điểm học Pháp đúng giờ. Tôi đã chính thức tập Pháp Luân Công.

Hôm sau tôi đã tham gia vào nhóm tập Pháp Luân Công, sau đó tôi về nhà và nằm dài trên giường. Khi sắp rơi vào giấc ngủ, tôi thấy ánh sáng nhấp nháy trước mắt nhiều lần. Tôi biết rằng thiên mục của tôi đã được khai mở. Tôi quyết định làm ngơ vì Sư phụ đã giảng về các hiện tượng trong bài giảng Pháp của Ngài. Sau đó tôi lại luôn thấy ánh sáng nhấp nháy trước mắt khi tập công vào buổi sáng. Dù không thấy gì bằng thiên mục của mình, tôi biết rằng Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Một ngày trong khi đang tập bài công pháp số 3, tôi đã xoay Pháp Luân năm vòng trước bụng nhưng lại tưởng rằng chỉ xoay bốn vòng. Tôi cảm thấy bị đau bụng. Đó là khi tôi cảm thấy Sư phụ đã thật sự cài một Pháp Luân vào bụng tôi.

Một ngày sau khi trở về nhà từ nơi tập công, tôi lập tức lên giường nằm, đắp chăn lại và phát hiện rằng chồng tôi đã quên đốt lửa sưởi ấm cho giường (trong một số vùng ở phía Bắc nông thôn Trung Quốc, người dân nằm ngủ trên một cái “giường nung”, nơi mà giường được sưởi ấm bởi lửa bên dưới). Tôi lo lắng rằng làm sao mình có thể ngủ khi không được sưởi ấm, lúc đó tôi cảm thấy một vùng ấm ở bên phải bụng tỏa ra, lan truyền đến mặt và khắp thân thể. Tôi cảm thấy ấm áp ngay cả khi giường không được sưởi ấm.

Do tôi học Pháp và tập công nhiều hơn, sức khỏe của tôi đã thăng tiến rõ rệt. Khoảng hai tuần sau, tôi không còn thấy bệnh tật nữa. Trên đường về nhà từ nơi tập công, tôi đi nhanh qua mặt một học viên Pháp Luân Công trẻ tuổi với đầy niềm vui và năng lượng.

Khi tập Pháp Luân Công gần 8 tuần, tôi đã chạy xe đạp đến gần những khu chợ và đền chùa để quảng bá Pháp Luân Công. Thỉnh thoảng tôi đi một vài dặm và có lúc đi hơn 20 dặm. Khi người trong làng và người thân chứng kiến sự thay đổi to lớn về sức khỏe của tôi, họ đã hỏi học Pháp Luân Công. Tôi bắt đầu thành lập một nhóm tập Pháp Luân Công tại nhà và thu hút hơn 200 người đến nỗi sân trước và những con đường trước nhà tôi đều đầy người. Vào buổi tối chúng tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Vào buổi sáng chúng tôi dạy mọi người tập công.

Trong khi càng có nhiều người tập Pháp Luân Công, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cấm Pháp Luân Công. Tôi đã không có thời gian để giải thích cho mỗi học viên Pháp Luân Công trong địa phương vì tôi phải vội vã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công.

Tôi đã tập Pháp Luân Công 13 năm. Bất chấp cuộc đàn áp vô pháp vô thiên chống lại Pháp Luân Công, tôi đã theo các lời dạy của Sư phụ để làm tốt ba việc. Tôi càng lúc càng trở nên khỏe hơn. Tôi có một làn da láng mịn và khỏe mạnh. Một đồng nghiệp lớn tuổi của tôi đã đi xung quanh tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới trước khi nói: “Bà có một sức khỏe thật tuyệt vời!” Tôi trả lời:“Đó là vì tôi tập Pháp Luân Công.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/27/当年濒死的我幸遇法轮功-243076.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/2/126398.html
Đăng ngày 20-07-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share