Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2021] Năm 2011, tôi bị trình báo khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người ở công ty, và bị giáng cấp khỏi vị trí Quản lý Nhân sự. Lương của tôi cũng bị cắt giảm một nửa. Tôi không nhận ra rằng đó là một hình thức bức hại. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng nó giúp tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp và giúp mọi người hiểu rõ chân tướng về cuộc bức hại.

Năm 2013 tôi bị sa thải, do đó tôi đã chuyển xuống phía nam cùng con gái và cha tôi. Ngay sau Tết Nguyên đán năm 2014, một học viên nói với tôi rằng một học viên khác, tên Hào, từng sống ở thành phố nơi tôi ở, đã phải nhập viện do bị bức hại. Cha mẹ anh đều đang ở độ tuổi 70, đã tới thành phố này để chăm sóc anh. Học viên này hỏi liệu tôi có thể hỗ trợ và khích lệ cha mẹ anh ấy không. Ban đầu tôi lo sợ vì bức hại rất tàn khốc, nhưng tôi cũng cảm thấy rằng tôi phải tới và giúp đỡ họ.

Tôi được biết học viên Hào đã bị gãy xương chậu khi anh cố gắng tránh bị bắt. Anh vừa mới phẫu thuật và trải qua một tuần tuyệt thực để phản đối bức hại. Khi cha mẹ anh ấy cùng tôi tới phòng giam, chúng tôi nhìn thấy anh và hai lính canh. Anh bị giam trên một chiếc giường có hàng rào vây xung quanh. Không ai được phép vào thăm anh. Lính canh nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải được Cục An ninh Nội địa cho phép.

Sáng hôm sau, chúng tôi tới sở cảnh sát, và giám đốc của Cục An ninh Nội địa mời chúng tôi vào văn phòng của ông ấy. Chúng tôi yêu cầu được gặp Hào. Giám đốc nói rằng, mặc dù trường hợp của anh xảy ra ở thành phố đó, nhưng lại được các cảnh sát cấp cao hơn xử lý. Ông ấy nói rằng không ai được phép vào thăm Hào.

Tôi hỏi: “Anh ấy đã phạm tội gì? Ông có thể cho tôi xem bằng chứng không? Chúng tôi sẽ tới Bắc Kinh để kháng cáo!” Giám đốc có vẻ lưỡng lự và ra lệnh cho trợ lý gọi điện cho cấp trên của họ để xin chỉ dẫn.

Tôi nói: “Hào còn quá trẻ. Nếu anh ấy bị liệt, ông có thể giúp anh ấy không? Nếu con trai của ông nằm đấy, ông sẽ làm gì?” Ông ấy đáp: “Đừng nói như thế, đừng nguyền rủa con trai tôi.” Tôi nói: “Ông không cho phép cha mẹ anh ấy vào thăm con trai trong khi anh ấy đang bị thương rất nặng. Hào không xứng đáng được đối xử như con người sao?”

Ông ấy mủi lòng: “Ngồi xuống, hãy ngồi xuống. Ở đây có camera giám sát.” Tôi nhắc ông ấy rằng ông ấy phải giúp chúng tôi giải quyết vấn đề và camera là để theo dõi những người xấu chứ không phải chúng tôi. Cuối cùng ông ấy cũng đồng ý cho chúng tôi gặp Hào.

Sau đó, tôi cảm thấy tâm sợ hãi của mình đã giảm bớt. Tôi thể ngộ rằng cựu thế lực mới là những kẻ thực sự đang sợ hãi. Trưa hôm đó, chúng tôi gặp Hào. Môi cậu ấy nứt nẻ và giọng nói thì khàn đi, nhưng cậu vẫn thanh tỉnh và ra ám hiệu cho tôi rằng có camera giám sát phía trên cậu ấy.

Sang ngày thứ ba, luật sư mà các học viên thuê đã tới. Tôi nói với luật sư rằng Hào là một học sinh giỏi và học rất tốt ở trường. Cậu ấy đã tới Bắc Kinh để lên tiếng cho Đại Pháp, nhưng đã bị bắt và đưa trở lại trường. Vì cậu ấy không từ bỏ đức tin của mình, nên nhà trường đã giữ bằng tốt nghiệp của cậu ấy. Cậu ấy liên tục bị bắt giam và tra tấn. Mặc dù cậu ấy rất tài năng, nhưng cậu ấy lại không thể tìm được một công việc ở thành phố cậu ấy sống do đó cậu đã phải chuyển xuống phía nam và làm những công việc lặt vặt.

Luật sư rất đồng cảm. Tôi hỏi liệu anh ấy có thể giúp Hào được thả không. Anh ấy nói: “Chúng ta có thể cố gắng, nhưng sẽ không dễ.” Tôi cảm thấy luật sư đang lo sợ.

Tôi nhớ Sư phụ Lý đã giảng:

“Bất kể trong nội bộ đệ tử Đại Pháp có xuất hiện vấn đề gì, [thì] nhất định là nhắm vào ‘nhân tâm’ của những vị nào đó hoặc một nhóm các vị nào đó; nhất định là như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Những chấp trước tạo ra can nhiễu

Tất cả các học viên trong khu vực đều chủ động tham gia vào việc giải cứu. Theo đề xuất của tôi, ba ngày sau đó, chúng tôi đã có một buổi gặp mặt chia sẻ quy mô nhỏ. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, phát chính niệm và hướng nội. Chúng tôi nhận ra chúng tôi có tâm tranh đấu, tâm lo sợ, tâm oán hận và nghi tâm.

Một học viên nói rằng có quá nhiều học viên phụ thuộc vào Hào vì cậu ấy là chuyên gia công nghệ. Một số học viên nói những người khác nghĩ Hào là gián điệp, điều đó đã gây rạn nứt lớn trong chỉnh thể. Sau đó chúng tôi phát chính niệm để thanh trừ những chấp trước mà chúng tôi đã nhận ra. Sau buổi gặp mặt, tất cả chúng tôi đều cảm thấy trường không gian của bản thân mình thanh tịnh hơn nhiều.

Chúng tôi liên hệ với các học viên ở hải ngoại và nói với họ về tình hình của Hào. Họ cùng chúng tôi nỗ lực giải cứu cậu ấy bằng cách gọi điện thoại giảng chân tướng. Các học viên trong và ngoài Trung Quốc hình thành một chỉnh thể. Chúng tôi gọi điện cho bệnh viện, các sở công an, các luật sư và người trong xã hội. Các bác sỹ và công an tham gia bức hại yêu cầu chúng tôi nói với các học viên ngoài Trung Quốc không được gọi điện thêm nữa. Tôi nói: “Chúng tôi không biết ai là người gọi điện cho các anh, nhưng nếu các anh thả Hào ra, họ sẽ dừng lại.”

Mỗi ngày chúng tôi đều tới thăm Hào. Mẹ của Hào mang tới cho cậu ấy một chiếc máy nghe nhạc MP4. Chúng tôi học Pháp, chia sẻ kinh nghiệm, hướng nội và phát chính niệm cùng Hào. Khi bài giảng mới của Sư phụ được đăng tải, chúng tôi in ra và bí mật đưa cho Hào. Vì có camera giám sát nên chúng tôi đọc cho cậu ấy nghe suốt ban ngày, còn cậu ấy đọc dưới chăn vào buổi đêm. Cậu ấy nhanh chóng có thể học thuộc bài giảng. Sau đó, chính niệm của chúng tôi đều được tăng cường.

Khi mẹ của Hào phát chính niệm, bà nhìn thấy một con quỷ đỏ bị giải thể – thứ duy nhất còn lại là lớp vỏ của nó. Chúng tôi thể ngộ rằng đó là điểm hóa từ Sư phụ rằng can nhiễu sắp được thanh trừ.

Chúng tôi liên hệ lại với giám đốc Cục An ninh Nội địa. Ông ấy cho chúng tôi một cuộc hẹn. Tôi bắt đầu bằng việc xin lỗi ông ấy khi lần trước tôi đã nhắc đến con trai của ông. Ông ấy đáp: “Không vấn đề gì.” Tôi nói: “Hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới chào đón Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ có Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là bức hại môn tu luyện. Không phải Hiến pháp Trung Quốc bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng hay sao?” Ông ấy đáp: “Nếu ĐCSTQ không cho phép thì các vị không thể tu luyện.”

Tôi cảm thấy ông ấy là một người tử tế, nhưng ông ấy phải làm theo mệnh lệnh. Tôi nói với ông ấy về việc Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai (hai cựu lãnh đạo cao cấp của ĐCSTQ) đã bị quả báo vì bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng nhắc ông ấy về chính sách mà ĐCSTQ vừa mới thi hành rằng bất cứ ai làm việc trong lĩnh vực an ninh công cộng, Viện kiểm sát hoặc Tòa án sẽ vĩnh viễn phải chịu trách nhiệm cho những vụ án mà họ xử lý. Ông ấy lắng nghe và tôi hỏi ông ấy lần nữa: “Ai là người đã bức hại Hào?” Ông ấy đáp: “Vụ này do cơ quan cấp cao hơn xử lý. Tôi không biết chi tiết.”

Tôi nói với ông ấy rằng tôi đã bảo Hào ngừng tuyệt thực và ăn uống, và cũng chỉ ra rằng Hào không làm gì sai nhưng lại bị đối xử như một tội phạm. “Ông là một người tốt. Chỉ có ông mới có thể giúp cậu ấy.” Ông ấy đột nhiên đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Tôi ngộ rằng các nhân tố tà ác khống chế ông ấy đã bị giải thể.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”

Ngày hôm sau, giám đốc Cục An ninh Nội địa gọi điện cho chúng tôi và nói chúng tôi hãy nói chuyện với sở cảnh sát thành phố. Tôi cảm thấy ông ấy đã bí mật giúp đỡ chúng tôi.

Chúng tôi yêu cầu luật sư cùng đi tới sở cảnh sát. Chúng tôi dễ dàng vượt qua cổng vào được canh gác chặt chẽ. Khi chúng tôi tìm thấy cảnh sát, họ bối rối và hỏi chúng tôi vào đây bằng cách nào. Chúng tôi yêu cầu được nói chuyện với giám đốc của họ. Chúng tôi cũng chỉ ra rằng họ đã bắt giữ Hào trong khi cậu ấy không làm gì sai và họ có thể phải chịu trách nhiệm cho những thương tích của cậu ấy. Họ không trả lời, nói dối rằng giám đốc đang họp và chúng tôi phải viết đơn kháng án.

Tôi viết hai trang giấy, giải thích chân tướng và những bức hại mà Hào phải chịu đựng cũng như yêu cầu thả Hào vô điều kiện. Trong khi tôi viết, cha mẹ của Hào liên tục phát chính niệm. Nhờ có sức mạnh chính niệm của họ mà hai cảnh sát trở nên lo sợ đến mức họ liên tục đứng lên ngồi xuống, đi ra đi vào văn phòng.

Luật sư ra hiệu cho tôi viết thật chậm để gây sức ép hơn với cảnh sát. Các cảnh sát càng thúc giục tôi viết nhanh thì tôi càng viết chậm. Khi hoàn thành, họ đưa lá thư của tôi cho giám đốc sở cảnh sát. Ông ấy nói họ sẽ có một cuộc họp và nói chuyện với chúng tôi sau.

Đột phá can nhiễu

Một tuần trôi qua và vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Luật sư đã rời đi vì anh có những vụ việc khác cần giải quyết. Tôi lại đi cùng cha mẹ Hào tới sở cảnh sát. Lần này, các lính canh không cho chúng tôi vào. Tôi đợi ở phòng tiếp tân, không rời đi và yêu cầu được gặp giám đốc. Gần cuối ngày, người cảnh sát phụ trách đến.

Anh ấy nói họ có thể thả Hào, nhưng chúng tôi phải trả 200.000 nhân dân tệ chi phí y tế và tìm người bảo lãnh. Hơn nữa, Hào phải hợp tác với họ để hoàn thành bản tường trình sự việc. Chúng tôi đáp: “Chúng tôi không có tiền. Các anh đã gây ra vụ việc – các anh phải chi trả hóa đơn y tế cho cậu ấy!”

Mỗi tối chúng tôi đều cập nhật thông tin cho các học viên ở thành phố của chúng tôi. Họ giúp chúng tôi lên kế hoạch cho bước tiếp theo và nhắc chúng tôi hướng nội. Hào nhận ra chấp trước của cậu ấy vào sắc dục và lợi ích. Tôi nhận ra mình có tâm tranh đấu và oán hận, mẹ của Hào nhận ra bà có chấp trước vào tình và tâm lo lắng.

Các học viên khác nhắc chúng tôi hãy phủ nhận mọi ký kết mà chúng tôi đã ký với cựu thế lực khi chúng tôi xuống thế gian. Trong khi phát chính niệm, tôi nhìn thấy một địa điểm giống như một phòng học. Có hai hàng giấy khổ A4 được treo trên bảng đen. Những tờ giấy rơi từ trên cao xuống sàn nhà. Tất cả các tài liệu đều có chữ tiếng Trung. Tôi ngộ ra rằng đó là những ký kết đã bị loại bỏ – Sư phụ đang chăm sóc cho chúng tôi.

Vào thứ Năm, người cảnh sát phụ trách gọi điện cho chúng tôi. Anh ấy nói chúng tôi không cần trả hóa đơn y tế, nhưng chúng tôi vẫn phải trả hơn 7.000 nhân dân tệ cho nhân viên bệnh viện và chúng tôi vẫn cần tìm một người bảo lãnh để Hào được ra tù. Sau đó họ sẽ tới để hoàn thành thủ tục thả cậu ấy vào thứ Sáu.

Trong khi chờ đợi tới sáng thứ Sáu, chúng tôi học Pháp. Cha mẹ Hào lo lắng đi nhanh vào phòng. Vì tôi đã nhận được điểm hóa từ Sư phụ vào buổi tối hôm trước rằng tôi nên giữ bình tĩnh, vì thế tâm tôi bất động.

Đã 10 giờ 30 phút sáng, và vẫn chưa có ai tới. Tôi nhắc Hào hướng nội thêm nữa để xem liệu cậu ấy còn chấp trước ẩn giấu nào hay không. Khi cậu ấy nói mình đã nhận ra một chấp trước khác, tôi biết những nhân tố tà ác ở các trường không gian khác đã hoàn toàn bị thanh trừ.

Tôi đưa cha mẹ Hào đi ăn trưa ở một nhà hàng gần đó. Họ rất chán nản và nói rằng họ nghĩ tình huống thật vô vọng. Tôi không bị tâm trạng của họ ảnh hưởng. Sau đó, họ muốn quay lại khách sạn. Tôi hiểu điều đó. Họ đang phải chịu rất nhiều áp lực. Tôi nói với họ rằng trưa hôm nay tôi có thể tự đi gặp Hào.

Thấy được quyết tâm của tôi, cha mẹ Hào không về khách sạn nữa và theo tôi tới bệnh viện. Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy tầng 16, chúng tôi nhìn thấy hai cảnh sát đang đi ra từ khu vực giam giữ Hào. Họ nói với chúng tôi: “Anh không cần tìm người bảo lãnh nữa. Cha của cậu ấy có thể làm người bảo lãnh. Nhưng anh vẫn phải thuyết phục cậu ấy hợp tác với chúng tôi để hoàn thành bản tường trình sự việc. Sau bữa trưa, chúng tôi sẽ làm thủ tục để cậu ấy tại ngoại.” Tôi bình tĩnh đáp: “Được, tôi sẽ cố gắng.” Trong tâm tôi liên tục nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Con xin cảm tạ Sư phụ!” Tôi nghĩ tới đoạn Pháp mà Sư phụ đã giảng:

“Liễu khước nhân tâm ác tự bại”

(Biệt Ai, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại”

Sau khi vào khu vực giam giữ, chúng tôi nhanh chóng chia nhau mỗi người một việc. Mẹ Hào đi mua quần áo cho Hào trong khi cha cậu ấy nộp thủ tục ra tù. Sau đó tôi liên lạc với các học viên ở địa phương để tìm một nơi cho Hào ở.

Trưa hôm đó cảnh sát lấy bản tường trình. Sau đó họ hoàn thành các thủ tục và rời đi. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Nhìn những cảnh sát trong tâm trạng hoảng sợ, nhìn họ cởi áo khoác và đưa tay lau trán, tôi cảm thấy thông cảm cho họ. Tôi nghĩ: “Con người thật đáng thương. Hãy mau thức tỉnh! Hãy làm việc đúng đắn và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân và người thân của mình!”

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”). Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/16/434834.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/6/199084.html

Đăng ngày 21-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share