Theo một học viên Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-5-2011] Tôi tên là Tiểu Tuyên. Tôi bị chẩn đoán ung thư xương vào đầu năm 2007. Gia đình đã đưa tôi đến Bắc Kinh để chữa trị và tiêu hết số tiền tiết kiệm của chúng tôi. Bệnh ung thư không được chữa lành, và tình trạng sức khỏe của tôi thậm chí còn tệ hơn. Sau khi trở về nhà, tôi rất may mắn khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Sức khỏe của tôi trở nên ngày càng tốt hơn, và cuối cùng tôi đã quay lại trường học.
Sau khi vào trung học, tôi đã dành nhiều thời gian cho các khóa học tại trường, và dành rất ít thời gian cho việc học Pháp. Khi các đồng tu đến học Pháp với tôi, tôi đã học Pháp với họ một cách hời hợt không nghiêm túc.
Một ngày vào buổi trưa, khi tôi đang đi bộ trong sân trường, cái chân của tôi đột nhiên đau đến mức tôi không thể đi được, dù rằng chân tôi không có bất kỳ triệu chứng nào trước đây. Tôi đã không nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp, và tôi đã nhờ bạn cùng lớp đưa về nhà.
Bệnh ung thư xương của tôi đã quay trở lại, và gia đình tôi rất lo lắng. Họ muốn đưa tôi đến Bắc Kinh để chữa trị lần nữa. Thậm chí mẹ tôi, một học viên, cũng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ tôi nên đến bệnh viện. Tôi đã nghĩ về những phương pháp chữa trị cực kỳ đau đớn. Thậm chí khi đó tôi đã không nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp. Tôi đã không có chính niệm, và còn phàn nàn, tự hỏi rằng tại sao những điều này xảy đến với mình, cho rằng mình thật là kém may mắn. Khi tôi nhìn lên bầu trời thì thấy nó rất ảm đạm.
Tối đó, mẹ tôi mang đến các sách Đại Pháp. Tôi đã không chịu xem sách. Tôi phàn nàn rằng: “Tại sao mình vẫn phải chịu căn bệnh này dù đã học Đại Pháp?” Tôi rất buồn, thất vọng và khóc to. Tôi đã hoàn toàn buông xuôi và để tà ác lợi dụng. Hai chân tôi càng lúc càng đau, và tôi cảm thấy càng tệ hơn.
Sáng hôm sau, bên ngoài trời vẫn rất u ám. Hai học viên đã đến nhà tôi. Đầu tôi cảm thấy rất nặng. Tôi cúi đầu và không nói gì cả. Các học viên đã nói chuyện với tôi và hỏi rằng tôi có làm điều gì sai không mà để cho tà ác lợi dụng bức hại.
Tôi bắt đầu hướng nội và phát hiện vài vấn đề. Trước hết, sau khi vào cấp ba, tôi đã gia nhập Đoàn Thanh niên. Mặc dù tôi bị giáo viên ép buộc làm điều này, nhưng tôi đã không giảng rõ sự thật cho họ. Thứ hai, tôi đặt việc học hành và điểm số ở vị trí ưu tiên số một, và sau đó mới đến Đại Pháp. Khi tôi học Pháp, tôi đã không tập trung. Tôi thường xuyên bị phân tâm bởi nhiều thứ khác, và tôi hoàn toàn quên rằng cuộc sống của mình là do Đại Pháp ban cho. Điều cuối cùng nhưng cũng không kém quan trọng, là tôi đã có quá nhiều tình cảm đối với các bạn học, và tôi thích xem tivi và đọc những tạp chí do nhà nước xuất bản.
Sau khi tìm thấy những vấn đề này, tôi bắt đầu học Pháp và phát chính niệm cùng các đồng tu để tiêu diệt sự bức hại của tà ác. Sau đó, hai chân tôi đã bớt đau. Khi nhìn lên bầu trời, nó rất xanh và đẹp. Được khuyến khích bởi các học viên, tôi đã ra ngoài để phân phát tài liệu giảng rõ sự thật. Tối hôm đó, chân tôi không còn đau nữa.
Dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí tôn kính, tôi đã khỏe trở lại. Tôi thừa nhận tất cả mọi sai lầm của mình, và thấy Sư phụ mỉm cười với tôi.
Khi nghĩ về khổ nạn nhiều ngày trước, tôi cảm thấy nó như một giấc mơ. Dù nó diễn ra chỉ trong một ngày, thông qua điều này tôi đã có những hiểu biết mới về Đại Pháp, và tôi rất biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với tất cả những đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Chúng ta không nên quên Đại Pháp, và chúng ta phải đặt Đại Pháp ở vị trí quan trọng nhất. Trở thành đệ tử Đại Pháp là điều may mắn nhất của chúng ta. Chúng ta nên trân quý cơ hội quý giá này để tu luyện Đại Pháp.
Đây là vài hiểu biết của tôi. Kính mong các đồng tu chỉ ra những điều chưa thích hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/26/高中学生-我的骨癌好了–240507.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/2/125699.html
Đăng ngày 08-06-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.