Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-10-2021] Tôi từ nhỏ đã bị ốm yếu. Khi mới ngoài 30 tuổi, tôi mắc đủ các loại bệnh tật, cuộc đời tôi dường như là chấm hết. Sau đó, thông qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà tôi đã trở lại với một cuộc sống mới.

Chống chọi với bạo bệnh

Sau khi bước sang tuổi 30, tôi mắc hơn 10 loại bệnh tật lớn nhỏ khác nhau, nghiêm trọng nhất là suy nhược thần kinh, bệnh phụ khoa và bệnh tim. Suy nhược thần kinh khiến tôi thường xuyên mất ngủ. Vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy chóng mặt và đầu óc thì nặng trĩu. Mỗi khi lên cơn đau tim, tôi đã khó chịu đến mức muốn hôn mê. Lúc ấy, tôi phải dội lên đầu của mình một chút nước lạnh.

Sau khi sinh con gái, ngày nào tôi cũng bị đau lưng. Quanh năm suốt tháng, hai chân từ đầu gối trở xuống luôn cảm thấy lạnh buốt, và tôi cảm giác cẳng chân phát ra rất nhiều khí lạnh. Vào mùa hè, tôi không cảm thấy ấm lên mặc dù tôi đã đắp một chiếc chăn bông dày lên người. Đôi khi, tôi phải tỉnh dậy vì thấy lạnh sau khi đã chìm vào giấc ngủ.

Những căn bệnh hiện tại của tôi vẫn được chữa lành thì những căn bệnh mới đã xuất hiện. Phần lưng dưới của tôi thậm chí còn đau hơn đến mức tôi không thể ngồi được dù chỉ một lúc. Khi tôi tái phát, cả chân và đùi của tôi đều bị đau nhức. Thêm vào đó, căn bệnh này khiến đùi tôi bị cong vẹo. Kết quả là tôi phải di chuyển một cách khập khiễng.

Gia đình tôi không khá giả về tài chính. Nhưng để chữa khỏi bệnh, tôi đã phải uống rất nhiều loại thuốc. Đôi khi một số loại thuốc trong nước không có tác dụng với tôi, bác sỹ phải kê đơn thuốc nhập khẩu. Anh ấy nói với tôi vì có tác dụng phụ nên tôi chỉ có thể uống một lượng nhỏ.

Khi tôi ở độ tuổi 37 đến 38, bệnh tật của tôi ngày một nặng hơn và tôi thấy rất khó chịu. Mỗi ngày, toàn thân không có tí sức lực nào và luôn cảm thấy mệt mỏi. Tôi hầu như không thể mang theo bất cứ thứ gì và bị thở gấp mỗi khi đi bộ.

Câu chuyện tuyệt vời từ người chị cả

Một ngày giữa tháng 12 năm 1998, tôi đi ăn mừng sinh nhật bố. Tôi nhìn thấy chị cả của tôi, người đã đi xa hàng ngàn dặm đến để dự sinh nhật của bố. Sau khi ăn tối, chị cả tôi, năm nay 49 tuổi bắt đầu kể về những câu chuyện thần kỳ của chị ấy – Những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp đã triển hiện như thế nào trong việc cải thiện sức khỏe của chị. Chị nói rằng mình từng bị xuất huyết kinh nguyệt rất nhiều và kéo dài. Chị đã đến gặp các bác sỹ ở hai bệnh viện hàng đầu, nhưng không ai trong số họ có thể giúp chị. Vào thời điểm đó, huyết sắc tố của chị chỉ còn vài gam, và chị như đang đứng trước bờ vực của cái chết. Gia đình chị cảm thấy đau đớn và bất lực.

Bạn của chị đã nói với chị về Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Sau đó bạn của chị ấy đã mời chị đến điểm luyện công để xem các bản ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ. Chị ấy buồn bã nói: “Sức khỏe của tôi đã như thế này rồi, tôi không thể bận tâm đến việc tu Phật. Tôi sẽ không đi.“ Nhưng người bạn của chị vẫn liên tục hảo ý khuyên bảo chị ấy hãy đi đi, cô ấy nói: “Tôi muốn bạn đi xem thử. Bạn sẽ không mất bất cứ chi phí nào. Ngay cả những bệnh nhân ung thư cũng đã bình phục, tại sao bạn lại không thử chứ!” Vậy là chị cả của tôi đã đi cùng với cô ấy.

Khi đến điểm luyện công, chị ấy cảm thấy cơ thể rất thoải mái. Trong khi xem các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ, chị có thể cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ. Như thể đó là điều mà chị ấy đang chờ đợi. Càng nghe các bài giảng của Sư phụ thì chị lại càng muốn nghe nhiều hơn. Sau khi xem xong, máu cũng đã ngừng chảy và chị ấy cũng đã khỏi các bệnh tật khác.

Vào thời điểm đó, vì tôi là một người theo thuyết vô thần, tôi không biết gì về Phật, Đạo và Thần. Tôi cũng không tin những câu chuyện thần kỳ mà chị cả của tôi đã chia sẻ với mình. Nhưng khi tôi nhìn thấy làn da hồng hào và cơ thể khỏe mạnh của chị ấy, trong tâm tôi nghĩ: Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà khí sắc của chị ấy trông thật tốt! Trong khi tôi vẫn phải đi khập khiễng và sống một cuộc sống khó khăn.

Phục hồi bệnh tật chỉ trong vài ngày

Ngày hôm sau, tôi và chị cả của tôi đi cùng một chuyến xe buýt. Chị ấy tiếp tục nói với tôi về những lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp. Tôi dường như không để tâm đến điều đó, và cũng không muốn nghe. Tuy nhiên, chị ấy nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt, không tranh, không đấu. Tôi có chút chấn động và nói với chị gái mình: “Thật tuyệt khi trở thành người tốt. Em sẽ theo chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Chị ấy nói rằng chị sẽ sắp xếp thời gian để hướng dẫn tôi. Sau đó thì tôi xuống xe.

Vài ngày sau, như lời đã hứa, chị đến dạy tôi các bài công pháp, chị cũng mang theo băng ghi âm bài giảng của Sư phụ ở thành phố Tế Nam và nhạc luyện công. Vào ngày đầu tiên, chị ấy dạy tôi các bài công pháp tư thế đứng, sau đó vào ngày thứ tư, chị ấy chỉ cho tôi ngồi bài luyện tĩnh công. Chỉ sau khi học xong bài ngồi luyện tĩnh công, tôi mới nhớ là mình đang ngồi, vì không cảm thấy đau ở lưng dưới nữa. Trước đó thì tôi không thể ngồi được một phút nào. Cũng từ đó lưng dưới của tôi cũng không còn đau nữa.

Chỉ trong vòng vài ngày sau khi tôi học các bài công pháp, kỳ tích đã xảy ra với tôi: tôi đã khỏi tất cả các loại bệnh tật. Tôi có một tinh thần sảng khoái và có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ vào ban đêm. Tôi có nước da hồng hào, so với nước da nhợt nhạt của tôi trước đây. Vì tôi không cần bất kỳ loại thuốc nào nên tôi đã ném đi tất cả. Đã 23 năm trôi qua kể từ đó và tôi vẫn khỏe mạnh.

Khi chị gái tôi rời đi, chị ấy bảo tôi tìm một điểm luyện công, học Pháp và luyện công với các đồng tu. Tôi hỏi chị ấy: “Em nên tìm ở đâu ạ?” Chị gái tôi nói: “Kể từ khi Sư phụ của chúng ta bắt đầu truyền Pháp vào năm 1992 đến nay (1998), mọi người từ mọi cấp độ và ngành nghề, người già và trẻ em, mọi người ở mọi lứa tuổi khác nhau đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Có rất nhiều điểm luyện công lớn nhỏ trên khắp cả nước”. Tôi nói: “Vậy có rất nhiều người tu luyện, nhưng tại sao em lại không biết về điều này? Sao chị không nói điều này với em sớm hơn?”

Trong một vài ngày, tôi đã đến nhà của một học viên để trả lại cuốn sách Chuyển Pháp Luân cho cô ấy. Khi đi được nửa đường đến nhà của cô, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ tựa lông hồng. Tôi tự hỏi cảm giác đó đến như thế nào, điều đó thực sự rất tuyệt vời!

Trước đây khi tôi đi bộ, tôi sẽ bị khó thở. Tôi chưa bao giờ biết đến cảm giác không còn bệnh tật là như thế nào. Nhưng ngay lúc đó, tôi đã cảm nhận được điều đó. Tôi không thể diễn tả bằng lời cảm giác tuyệt vời này! Tôi cảm thấy rất vui sướng vì có thể tu luyện trong Đại Pháp. Chính Sư phụ vĩ đại của tôi đã cho tôi thực sự trải nghiệm vẻ đẹp của việc không bệnh tật và chứng kiến sự trân quý của Đại Pháp.

Những người đồng nghiệp của tôi ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng. Tại nơi làm việc, tôi không cần đồng nghiệp giúp nâng những vật nặng lên nữa. Ngoài ra, để có thể trở thành một người tốt, tôi dừng ngay việc chỉ chọn những công việc nhẹ nhàng để làm. Khi đồng nghiệp của tôi hỏi: “Chị có nghĩ rằng chị có thể nhấc được thùng đựng bột giặt này lên không?” Tôi nói: “Tôi chắc chắn có thể.” Cô ấy đã rất ngạc nhiên nói: “Chị gái của em, chị dường như được thăng hoa, như thể một người hoàn toàn mới vậy. Chị thực sự có thể nâng thùng bột giặt thật chứ? Chị nói với em rằng bệnh của chị đã khỏi và lưng dưới của chị không còn đau nữa. Làm thế nào mà điều đó xảy ra?” Tôi vui vẻ nói với cô ấy: “Tôi đã được chữa lành nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Khi một số đồng nghiệp trò chuyện với nhau, họ vui vẻ nói: “Chị đã được chữa lành nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu!” Tôi nói thêm: “Pháp Luân Đại Pháp cũng dạy mọi người hướng thiện.” Một đồng nghiệp nói: “Nghe hay quá! Tôi cũng sẽ như chị tu luyện khi tôi nghỉ hưu.” Một đồng nghiệp nói với một cộng sự khác: “Chị ơi, chị đang không bị bệnh phải không? Sao chị không tu luyện ngay từ bây giờ?“ Và họ đã trở thành kênh truyền thông sống kể từ khi tất cả họ đã chứng kiến những kỳ tích xảy ra với tôi.

Đồng nghiệp của tôi tên Lin, cô ấy mới 40 tuổi thì đã bị bệnh đĩa đệm thắt lưng và rất đau đớn. Khi bước đi, cô ấy phải đi lom khom như một bà cụ. Kết quả là, cô hầu như không thể làm việc. Cô đã được điều trị bằng phương pháp châm cứu tại bệnh viện, nhưng cũng vô ích. Vì cô ấy không thể làm việc nên cô cũng không có thu nhập. Cô cảm thấy thống khổ và chán nản. Khi cô ấy nghe nói rằng tôi đã khỏi bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy đã đến xem tình hình của tôi. Tôi nói với cô ấy: “Đã có rất nhiều câu chuyện về những người đã được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tại sao chị không thử tu luyện! ”

Sau đó, cô đến điểm luyện công để học Pháp và luyện công. Chẳng bao lâu sau, lưng dưới của cô ấy hết đau và cô ấy có thể đứng thẳng, vì vậy cô ấy có thể đi lại bình thường. Cô ấy cũng đã bình phục sau những căn bệnh khác của mình.

Tu luyện “Chân-Thiện-Nhẫn”

Sau khi tôi học được nguyên lý “bất thất bất đắc”, chúng ta nên trọng đức hành thiện như thế nào, cũng như căn nguyên và kết quả của một căn bệnh là gì, thì tôi đã yêu cầu bản thân mình cần sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Sư phụ giảng:

“Nhưng chúng tôi không yêu cầu đi [theo cách] như thế; yêu cầu của chúng ta là ngay với lợi ích vật chất ở trước mặt, chư vị làm sao xem chúng thật nhẹ; do đó môn của chúng ta tu xuất lai là vững chắc nhất” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Một lần, nhân viên giữ kho ở đơn vị nói tôi đến lấy một thùng chất tẩy rửa. Tôi đã từ chối. Cô ấy nghĩ rằng tôi đã hiểu lầm cô ấy, vì vậy cô ấy nói với tôi: “Này là miễn phí.” Tôi nói: “Tôi sẽ không lấy nó mặc dù nó miễn phí.” Cô ấy nói: “Những người khác đều đã lấy. Thật tiếc nếu bạn không lấy cho mình. Hãy lấy một ít đi, chỉ là chọn một trong số ít còn lại.” Nhưng tôi vẫn nhất quyết không đồng ý. Cô ấy nói tôi thật khờ. Tôi nói: “Tôi không thể trục lợi từ công ty của mình như vậy được.”

Ngoài ra, các vòi nước ở công ty chúng tôi thường không tắt đúng cách và nước hay nhỏ giọt. Từ lúc tôi bắt đầu tu luyện, khi thấy điều đó, tôi cố gắng vặn tắt chúng đi. Đây là điều mà tôi sẽ không làm nếu là trước đây.

Trước khi tu luyện, tôi đã từng rất hòa thuận với đồng nghiệp tên là Mei. Vì một lý do nào đó, mà cô ấy bắt đầu đối xử lạnh nhạt với tôi. Chính vì vậy, tôi đã không nói chuyện với cô ấy. Ngay cả trong những tương tác tại nơi làm việc, chúng tôi cũng cố gắng phớt lờ đối phương. Một đồng nghiệp thân thiết của tôi đã cố gắng hòa giải, nhưng không ai trong chúng tôi muốn nói chuyện trước, vì ngại rằng một trong hai người sẽ cảm thấy thua kém người còn lại.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta đối xử với vấn đề này thế nào? Khi gặp mâu thuẫn kiểu này, chư vị đầu tiên nên phải bình tĩnh, không nên đối xử giống như hắn” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

“Khi chúng ta gặp phải những chuyện phiền phức như thế, thì [chúng ta] không được giống như người ta mà tranh mà đấu. Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nghĩ vì mình là một học viên, tôi không nên đối xử với mọi thứ theo cách của một người thường. Tôi nên quan tâm đến người khác, buông bỏ chấp trước vào sự oán giận, tâm lý cạnh tranh và hòa thuận với đồng nghiệp của mình. Sau khi tôi nói chuyện với Mei, mâu thuẫn của chúng tôi đã được hóa giải.

Sự kỳ tích trong y học

Cha tôi sinh ra vào những năm 1920. Ông đã bị đầu độc và lừa dối bởi lịch sử sai trái và chủ nghĩa vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác trong suốt cuộc đời của mình. Mặc dù ông ấy không phải là đảng viên ĐCSTQ, nhưng ngay khi tôi nói về chuyện lịch sử dối trá của ĐCSTQ tà ác, ông ấy đã không muốn tôi nói chuyện. Ông nói: “Bố đã từng tự mình chứng kiến nó. Con thì biết được gì?”

Hai năm trước khi qua đời, ông được chẩn đoán bị giãn phế nang phổi lớn và bị xẹp phổi. Vì vậy, ông không thể tự mình hít thở hoặc sống sót mà không có ống oxy. Ông ấy đã từng nhập viện và xuất viện trở lại nhiều lần. Mặc dù nồng độ oxy cao nhưng nó không giúp ích được gì và ông ấy đã suýt chết ngạt nhiều lần. Sau đó, đau đớn tận xương tủy, đau đớn đến mức lăn lộn trên giường bệnh và la hét. Càng về khuya, ông lại càng la hét, ảnh hưởng đến những phòng còn lại. Bác sỹ nói không có thuốc giảm đau, và họ không thể làm gì được. Bố tôi nói không thể chịu đựng được nữa và nhiều lần muốn rút ống thở oxy để kết thúc cuộc đời.

Tôi và chị gái nói với ông: “Chúng con chỉ có thể nhìn thấy bố chịu đựng đau đớn, mà không thể làm gì được. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp bố, tại sao bố không thử, hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Trước đó, khi chúng tôi yêu cầu ông niệm chín chữ chân ngôn, thì ông đã viện cớ rằng: “ Bố đang cảm thấy không thoải mái. Bố không có tâm trí để niệm.“ Lần này, thì ông đồng ý. Vì vậy, chúng tôi đã niệm chân ngôn cùng với ông.

Quả thật vậy, cơn đau của ông đã thuyên giảm, ông cũng có thể thở được. Ngay cả bác sỹ của ông ấy cũng nói: “Ông cụ đã thực sự rất khỏe.” Các thành viên trong gia đình bố cũng đã chứng kiến sự quý giá của Đại Pháp. Đôi khi bố tôi bảo tôi niệm chín chữ chân ngôn cho ông ấy nghe, ông ấy nói điều đó khiến ông ấy cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó, ông không còn cảm thấy đau đớn và phụ thuộc vào oxy nữa. Khoảng sáu tháng, sau khi trở về nhà, ông đã ra đi thanh thản ở tuổi 94.

Chú tôi năm nay 82 tuổi. Vào mùa thu năm 2019, chú ấy đã nói với tôi về một điều kỳ lạ đã xảy ra với mình. Mùa hè năm 2019, cô chú đi tàu về quê ở ngoại ô. Trên tàu, chú tôi đột nhiên thổ huyết rất nhiều. Ngay lúc đó, mọi người đã dùng đủ mọi cách để cố gắng ngăn chặn điều đó nhưng đều vô ích. Họ bàng hoàng và nhanh chóng đưa chú đến bệnh viện quận. Tuy nhiên, dù họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa, họ vẫn không thể cầm máu được cho chú ấy, hơn nữa, chú còn nôn mửa không ngừng.

Chú ấy không muốn ở lại đó mà quyết định nhanh chóng trở về nơi chú sinh sống. Trong quá trình chuyển tiếp, chú ấy nhớ lại những gì tôi đã nói với chú trước đây – khi đối mặt với nguy hiểm, con người cần phải thành tâm niệm chín chữ chân ngôn. Vì vậy, chú đã tiếp tục niệm cho đến khi ngừng chảy máu và nôn mửa trước khi về tới nhà. Chú tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự rất kỳ diệu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/7/430438.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/25/196723.html

Đăng ngày 10-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share