Bài viết của ký giả Chương Vận, phóng viên báo Minh Huệ
[MINH HUỆ 15-07-2021] Toà tháp Truyền hình (CN Tower) cao 555 mét tọa lạc ngay giữa trung tâm thành phố Toronto, là một trong 10 đại cảnh quan ở Canada, là nơi hàng năm thu hút đến hai triệu lượt du khách đến tham quan du lịch. Bà Hoàng Vận Cầm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp năm nay 86 tuổi, đã đứng ở đây trong suốt hơn 20 năm qua để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp ở Trung Quốc.
Tháp CN, một trong 10 địa điểm thu hút du khách của Canada, tọa lạc ngay giữa trung tâm thành phố Toronto
Sau khi đại dịch coronavirus ở Canada bắt đầu lắng xuống, các điểm tham quan du lịch cũng dần dần được mở cửa trở lại để đón du khách. Một ngày nọ, có một du học sinh đến từ Trung Quốc đi ngang qua Tháp CN nhưng người này đã từ chối nhận tờ rơi mà bà Hoàng đưa cho anh. Sau khi tham quan tòa tháp, anh để ý thấy bà vẫn còn đứng ở đó. Anh rất ngạc nhiên và nói: “Bà vẫn đứng ở đây sao?” Bà Hoàng mỉm cười với anh và nói: “Phải, mỗi ngày bà đều đứng đây để chờ cháu.”
Mỗi buổi sáng, bà Hoàng Vận Cầm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp 86 tuổi đều treo một dãy biểu ngữ ở trước Tháp CN để chào đón du khách Trung Quốc
Thoái xuất ĐCSTQ để được bình an
Bà Hoàng nói với người thanh niên: “Bà đã được hưởng nhiều lợi ích nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bà hy vọng cháu cũng có thể được hưởng lợi từ nó. Bà hy vọng cháu sẽ không bị những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đánh lừa.” Người thanh niên này đã đồng ý nhận tờ thông tin và lắng nghe bà Hoàng nói. Anh ấy đã hiểu được lý do tại sao mỗi ngày bà đều đứng ở đây để chờ du khách Trung Quốc. Trước khi đi, anh ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Bà Hoàng kể: “Kể từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu ở Trung Quốc, tôi đã đến đây mỗi ngày để giảng rõ chân tướng cho các du khách đến từ Trung Quốc và nói cho họ biết về việc tôi đã được hưởng lợi như thế nào từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, người Trung Quốc đã mắng mỏ và trách móc tôi, nhưng tôi không trách họ vì tôi biết họ đã bị ĐCSTQ lừa dối quá sâu. Tôi nghĩ rằng chỉ có thể đến đây mỗi ngày để chờ họ, thì một ngày kia rồi họ cũng sẽ sẵn sàng lắng nghe tôi.”
Vừa nói bà vừa xúc động rơi nước mắt: “Tại sao tôi lại cố chấp đến đây ư? Lý do duy nhất là vì tôi đã có được một cuộc đời mới nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi hy vọng người khác cũng sẽ được hưởng lợi như tôi. Lý do khác là, khi tôi nghe thấy ĐCSTQ đã bức hại các học viên ở Trung Quốc tàn nhẫn ra sao, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói với mọi người và giúp chấm dứt cuộc bức hại.”
Mỗi sáng, bà Hoàng đều treo một dãy biểu ngữ ngay trước Tháp CN để chào đón du khách Trung Quốc. Bà nói: “Du khách Trung Quốc đã chụp ảnh những biểu ngữ này khi họ đến đây. Một vài người trong số họ thậm chí còn chụp ảnh họ đứng trước những tấm áp phích này để lưu giữ như một kỷ niệm. Khi tôi đưa cho họ tài liệu, một số còn thì thầm với tôi: “Cảm ơn dì. Nhờ gì giúp tôi gửi lời chào đến Sư phụ của dì!”
Một tài xế xe du lịch thường xuyên gặp bà Hoàng. Sau khi tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh đã bảo cho các du khách trên xe buýt của mình rằng: “Hãy đến xem những tài liệu này và lắng nghe câu chuyện của họ!”
Khởi đầu khó khăn
Bà Hoàng sinh ra ở Hồng Kông. Từ nhỏ bà đã yếu ớt và thân đầy bệnh tật. Bà kể: “Khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, mỗi khi được cho ăn tôi đều nôn hết ra. Mẹ tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể sống sót.” Khi khí công trở nên phổ biến, bà Hoàng đã thử tập nhiều loại khí công, nhưng không có môn nào giúp bà cải thiện được sức khỏe của mình.
Vào năm 1996, bà Hoàng chuyển đến sống ở Toronto để giúp chăm cháu cho con gái. Bà kể: “Vào thời điểm đó, toàn thân tôi mang đầy bệnh tật. Các khớp và thắt lưng của tôi đau nhức. Tôi bị bệnh ngoài da và dị ứng. Những cơn đau của tôi là không thể chịu đựng được.”
“Mặt tôi nổi nhiều nốt đen, và phải uống thuốc mỗi ngày. Thời tiết ở Toronto lạnh hơn nhiều so với Hồng Kông. Tôi thường xuyên bị bệnh cúm, mặc dù tôi đã đi tiêm phòng cúm. Bác sĩ nói rằng cơ thể của tôi không có nhiều khả năng miễn dịch.”
Ngày càng trẻ ra
Năm đó, bà Hoàng lần đầu tiên nghe nói đến Pháp Luân Đai Pháp. “Người hàng xóm của tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy đã giới thiệu môn tu luyện này cho tôi. Tôi đã thử nhiều môn khí công khác nhau hồi còn ở Hồng Kông nhưng chúng chẳng mang lại hiệu quả gì. Tôi nghĩ mình cũng có thể thử luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
“Hàng xóm của tôi bắt đầu hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp. Sau đó mỗi ngày tôi đều tham gia luyện công cùng với một số học viên khác tại một công viên gần nhà. Dần dần, các bệnh tật trên người tôi đều biến mất, đến một ngày kia tôi nhận ra mình đã hoàn toàn khoẻ mạnh! Tôi cũng tham dự lớp 9 ngày.”
Bà Hoàng kể rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ đem lại cho bà sức khoẻ mà còn giúp bà thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về cuộc sống. Bà nói: “Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy góc nhìn của mình về cuộc sống đã thay đổi. Tôi ngộ được rằng điều quan trọng nhất trong tu luyện là tu luyện tâm tính của chúng ta.”
“Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi đó là tôi biết được mình đã từng tạo ra vô số nghiệp trong những đời trước, và chúng đã khiến tôi phải chịu nhiều bệnh tật ở kiếp này. Hơn nữa những môn khí công mà tôi đã luyện tập trước kia đã thêm vào thân thể của tôi rất nhiều thứ xấu. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những vật chất xấu này đã được loại bỏ hoàn toàn khỏi thân thể của tôi.”
Bà Hoàng và gia đình đã chứng kiến những thay đổi của bà sau khi bà bắt đầu tu luyện, và tất cả họ đều rất ủng hộ bà tu luyện.
Một số người nghĩ rằng ở tuổi 86, bà Hoàng nên tận hưởng cuộc sống bên gia đình của mình nhưng bà nói rằng bà tận dụng thời gian của mình bằng cách ra ngoài mỗi ngày để nói chuyện với mọi người và bà không hề cảm thấy mệt mỏi. Bà nói: “Mỗi sáng tôi đều thức dậy vào lúc 5 giờ sáng và bắt đầu ngày mới bằng việc học Pháp nhóm với các học viên khác trên mạng. Sau đó tôi đi đến công viên Nữ Hoàng để tham gia luyện công nhóm. Sau khi luyện công xong tôi đi đến Tháp CN để giảng chân tướng.”
“Tôi không cảm thấy mệt mỏi. Trên thực tế tôi không bao giờ nghĩ về tuổi tác của mình. Thay vào đó tôi cảm thấy mình ngày càng trẻ ra khi tôi tu luyện bản thân. Hiện nay thân thể của tôi hoàn toàn không có bệnh và tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi bước đi nhanh nhẹn như một người trẻ tuổi.”
Học cách hướng nội
Bà Hoàng luôn nở nụ cười tươi chào đón du khách Trung Quốc
Vào năm 1999, khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, bà Hoàng đã bắt đầu nói chuyện với người Trung Quốc tại Tháp CN, khi ấy họ đã mắng chửi bà. Bà kể: “Khi điều này xảy ra, tôi cảm thấy hành vi của họ là không hợp lý. Tôi tự nhủ: ‘Tốt thôi, không nghe [họ mắng]. Điều mình quan tâm là gì?’”
Bà Hoàng cũng gặp những người phớt lờ bà hoặc từ chối nhận tờ rơi của bà. Trong quá trình này, bà Hoàng kể: “Tôi bắt đầu chậm rãi tìm kiếm những thiếu sót của bản thân. Sau đó tôi nhận ra mọi thứ đến từ sự thiếu từ bi của mình đối với người khác. Khi nhìn thấy khuyết điểm của mình, tôi bắt đầu thay đổi thái độ.“
Sau đó, khi bị mọi người mắng mỏ, bà Hoàng chỉ cười và nói: “Đừng tức giận. Tôi có xúc phạm bạn không?” Bên kia sẽ ngừng mắng mỏ bà, và một số thậm chí còn ngại ngùng chấp nhận thông tin mà bà đưa ra.
Tay không còn bị run sau khi gấp hoa sen giấy
Tay bà Hoàng đã không còn bị run sau khi gấp hoa sen giấy có ghi thông tin về Pháp Luân Đại Pháp
Bà Hoàng chia sẻ một câu chuyện kỳ diệu đã xảy ra với bà. “Đôi khi tay tôi run lên. Cách đây vài năm, một học viên đã hỏi tôi xem có muốn cùng họ gấp hoa sen giấy không. Tôi nghĩ tôi đã rất bận rộn rồi – lấy đâu ra thời gian để gấp hoa sen? Vì vậy, tôi đã từ chối lời đề nghị này. Vài ngày sau, khi tôi đang học Pháp nhóm, người phụ đạo viên lại hỏi tôi lần nữa rằng liệu tôi có muốn giúp gấp hoa sen không.”
Bà Hoàng nghĩ rằng vì có quá nhiều người yêu cầu bà giúp đỡ, nên có lẽ bà nên giúp. “Tôi đã chấp nhận lời mời tham gia hạng mục. Kỳ diệu thay, trong lúc gấp hoa sen, đôi tay của tôi rất hợp tác. Chúng ngừng run và tôi có thể gấp hoa. Trong quá trình làm hoa, chúng tôi cũng cần phải xâu hạt. Lỗ của các hạt đều rất nhỏ, nên nếu chúng tôi không tập trung thì không thể luồn dây qua các lỗ ấy. Nhưng tôi đã có thể xâu dây.”
Bà Hoàng cho biết bà đã kiên trì với hạng mục này. Đến nay bà Hoàng đã gấp được hơn 10.000 hoa sen giấy, và các học viên đã tặng mọi người để làm kỷ niệm.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/15/428158.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/18/194131.html
Đăng ngày 27-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.