Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New Jersey, Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 21-06-2021] Kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các đồng tu!
Tôi rất vinh dự khi có cơ hội gửi bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện này. Mỗi Pháp hội chia sẻ trải nghiệm tu luyện đều quý giá, đặc biệt trong thời khắc cuối cùng của giai đoạn Chính Pháp. Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện trong quá trình 10 năm tu luyện của mình.
Từ nghi ngờ đến chính tín, từ một người thường trở thành một người tu luyện
Nhìn lại quá trình tu luyện của tôi trong mười năm qua, đó là con đường hình thành chính tín của tôi đối với Sư phụ [Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp] và Đại Pháp. Ban đầu từ chỗ không tin, đến nửa tin nửa ngờ, đến ngộ ra các Pháp lý của Đại Pháp, rồi ngộ sâu sắc hơn, rồi minh bạch các Pháp lý của Đại Pháp, tôi đã liên tục đề cao bản thân trong quá trình này và từng bước có được niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp.
Tôi đã may mắn đọc được cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1995, nhưng tôi đã đặt xuống ngay sau khi đọc qua vài trang vì đây là cuốn sách dạy con người hướng thiện. Lúc đó, đầu óc tôi chỉ toàn những suy nghĩ làm sao để kiếm tiền. Tôi nghĩ ai cũng cố gắng kiếm tiền bằng mọi cách, ai mà muốn dạy người ta làm người tốt chứ.
Tôi đã có cơ hội đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân sau khi rời khỏi Trung Quốc. Lần đầu đọc toàn bộ cuốn sách, tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ xấu do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền, nó đã can nhiễu tôi. Khi đọc, tôi cứ gà gật, lơ mơ, cho dù thay đổi tư thế nào đi nữa: ngồi, quỳ, đứng hay đi. Thế nhưng, sự can nhiễu lại khiến tôi trân quý Đại Pháp. Điều thú vị là khi bị ngăn cản đọc cuốn sách này, tôi lại càng muốn đọc nhiều hơn.
Có lẽ vì ý niệm này, mà Sư phụ đã thanh lọc thân thể cho tôi khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai. Bệnh dạ dày hơn chục năm của tôi nhanh chóng được chữa khỏi. Sau đó, tôi nhìn thấy ánh sáng chói lòa qua thiên mục khi thiền định; điều đó khiến tôi có cảm nhận rằng Đại Pháp có lẽ là chính Pháp.
Đầu năm 2004, khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, phần lớn người dân Trung Quốc có thái độ không tốt đối với Đại Pháp vì bị ảnh hưởng bởi những vu khống và tuyên truyền của ĐCSTQ. Hầu hết bạn bè, đồng nghiệp xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh nhìn khác khi biết tôi tu luyện Đại Pháp. Trong tâm tôi có chút dao động. Tôi đã gọi điện cho một học viên lâu năm đáng tin cậy và hỏi anh ấy nghĩ thế nào về Sư phụ. Anh không trả lời tôi trực tiếp, nhưng nói với tôi: cô chỉ cần xem những gì Sư phụ dạy có hợp lý không và Chân-Thiện-Nhẫn có chính không; nếu cô thấy đúng vậy thì cứ tuân theo những nguyên lý đó trong mọi mặt cuộc sống của cô.
Câu nói của anh ấy đã thức tỉnh tôi. Tôi tự nhủ, Chân-Thiện-Nhẫn là chân chính. Khi còn nhỏ, cha mẹ đã dạy tôi không được làm điều xấu để tâm được thanh thản và không sợ ma gõ cửa lúc nửa đêm. Nếu tôi chân chính tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi nhất định sẽ bình yên trong tâm. Tuyệt quá! Tôi sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp.
Hồi đó, tôi hoàn toàn không biết đây là chính niệm. Nhưng một khi suy nghĩ này xuất hiện, Đại Pháp sẽ biểu hiện sức mạnh kỳ diệu của nó. Sau sáu tháng học Pháp, một lần khi ngồi đã tọa, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó đang quay trong bụng, cảm giác rất rõ ràng. Tôi lập tức nhận ra: Pháp Luân là có thật! Sư phụ đã trao cho mình Pháp Luân! Lúc đó, tôi đã xúc động đến mức không cầm được nước mắt. Thời gian dài sau đó, tôi có thể cảm nhận được Pháp Luân quay trong lúc thiền định hoặc trong trạng thái tĩnh. Con xin cảm tạ Sư phụ đã dùng cách thức này để loại bỏ các quan niệm và nhân tố cản trở con tin vào Pháp!
Sau hơn một năm tu luyện Đại Pháp, tôi tham gia đội ngũ của báo The Epoch Times. Tổng biên tập bấy giờ rất nghiêm khắc với các học viên mới như chúng tôi trong việc học Pháp. Chúng tôi học Pháp nhóm hai lần một tuần. Sau khi học Pháp, chúng tôi không nói về công việc, mà chia sẻ thể ngộ về Pháp. Tôi dần dần hiểu được tu luyện là gì trong thời gian đó, và trân quý cơ hội này để liễu giải được Đại Pháp sâu sắc hơn.
Tôi cũng dần dần hiểu được tại sao tôi gặp được Đại Pháp. Sư phụ giảng: “Tẩu hồi truyền thống lộ thông thiên” (Tái Tạo, Hồng Ngâm V). Mặc dù cha mẹ tôi không biết được thiên cơ này, nhưng họ đã dạy tôi những quy tắc ứng xử căn bản theo truyền thống, vì thế vô tình đã đặt nền tảng cho những giá trị truyền thống trong tôi. Chính nền tảng này đã giúp tôi nắm được cơ hội đắc Đại Pháp mà Sư phụ đã dày công an bài cho tôi trong dòng đời phức tạp này. Vì vậy, tôi rất chú trọng đến việc giáo dục văn hóa truyền thống cho các con. Bọn trẻ bây giờ đều là những tiểu đệ tử và chúng học Pháp mỗi ngày.
Khảo nghiệm trên thân thể giúp tăng cường tín tâm
Tôi đã trải qua ba năm bị nghiệp bệnh nghiêm trọng. Một hôm, lúc sáng sớm, tôi thức dậy sau một giấc ngủ say mà lưng đau không chịu nổi, đau không dứt từ 4 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Sau đó, tôi mới nhận ra đây là can nhiễu của cựu thế lực, nhưng Sư phụ cũng lợi dụng nó để triển hiện cho tôi một phép màu.
Cơn đau quá đột ngột và dữ dội, khiến tôi bắt đầu mất ý thức. Tôi không hiểu rõ cựu thế lực là gì, nhưng tôi rất cảnh giác. Tôi tự nhủ mình không được mất ý thức, vì vậy tôi liền đánh thức người nhà dậy và nhờ mọi người phát chính niệm cho tôi. Mọi người cũng lập tức gọi cho các học viên khác nhờ hỗ trợ phát chính niệm.
Trong cơn đau, những suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu tôi: Cơn đau này là để lấy mạng tôi; Mình cần phải đến bệnh viện; Vào viện, mình sẽ an toàn. Đầu não tôi càng đau đớn, rối bời thì những suy nghĩ ấy càng mạnh mẽ. Tuy nhiên, chính niệm của tôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Sư phụ đã giảng:
“Người chân tu là không có bệnh, …” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994]”, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)
Tôi không bị bệnh! Nếu tôi không bị bệnh, tại sao tôi lại đến bệnh viện!
Tư tưởng con người và tư tưởng phía thần của tôi đã chiến đấu với nhau như thế suốt 12 giờ đồng hồ. Đến 4 giờ chiều, cơn đau đột nhiên biến mất, dù một giây trước đó nó vẫn còn đau như thể không chịu đựng nổi. Tôi cảm nhận thân thể đã dễ chịu.
Trải nghiệm này giúp tôi hiểu sâu sắc hơn về cựu thế lực. Chỉ những vị thần biến chất từ vũ trụ cũ, cựu thế lực, mới có thể làm những điều như vậy: chúng khiến người ta ngất đi vì đau đớn để ý thức của người đó mất kiểm soát đối với thân thể của chính mình. Chúng cố ý lợi dụng tối đa nghiệp lực của các học viên hòng giết họ.
Tôi cũng hiểu được sức mạnh chính niệm của tập thể có thể giúp học viên đang chịu nghiệp bệnh như thế nào. Tôi tin rằng chính niệm của các học viên ở The Epoch Times đã làm suy yếu bức hại của tà ác đối với tôi và giúp tôi không bị mất ý thức hoàn toàn, để chính niệm của tôi có cơ hội khởi lên.
Tất nhiên, lợi ích lớn nhất qua khổ nạn này là tôi đã hiểu được chính tín là gì và Sư phụ là toàn năng, uy lực vô biên. Sau khi tôi chịu đựng thống khổ bằng chính niệm, Sư phụ liền loại bỏ phần nghiệp lực còn lại cho tôi. Tôi thực sự đã trải nghiệm được phép màu!
Từ đó, cùng với việc học Pháp nhiều hơn, các Pháp lý cũng trở nên rõ ràng hơn, và tôi ngày càng tín Sư tín Pháp hơn. Tôi đã có thể chia sẻ thể ngộ về Pháp với các học viên khác rõ ràng hơn.
Tôi đã trải qua một khảo nghiệm sinh tử khác khi tu luyện Đại Pháp được sáu năm. Một đêm vào khoảng 11 giờ tối, tôi đi sửa hòm báo cho The Epoch Times bên lề đường. Trên đường không có xe, nên tôi đã đậu xe ngay cạnh thùng báo.
Tôi vừa bước ra khỏi xe và đóng cửa thì một chiếc ô tô xuất hiện lao về phía tôi. Trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ: “Không phải trò đùa chứ?” Chiếc xe lao nhanh về phía tôi. Ý nghĩ thứ hai lóe lên: “Không phải trò đùa đâu.” Chiếc xe tông vào tôi. Ý nghĩ thứ ba là: “Tôi bị đâm ngã rồi.” Ý nghĩ tiếp theo là: “Mình không sao!” Trong vô thức, tôi muốn đứng dậy khỏi mặt đất, và đột nhiên thấy đau lưng. Suy nghĩ của tôi vẫn là: “Mình phải ổn chứ, mình là một học viên.” Với suy nghĩ này, tôi đã đứng dậy được ngay lập tức. Tôi không những không sợ hãi mà còn rất vui vì lần này mình đã tiêu trừ được một khối nghiệp lực lớn.
Sự việc này chỉ xảy ra trong 2-3 giây. Tôi phản ứng trong tiềm thức và không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Người lái xe là một người phương Tây. Anh ấy dừng xe lại cách đó chưa đến hai chục mét và đi về phía tôi. Tôi ngửi thấy mùi rượu mạnh. Anh hỏi tôi có ổn không và có muốn đến bệnh viện không. Tôi nói tôi ổn. Tôi đã nhân cơ hội nói với anh ấy về Đại Pháp, và anh ấy nói rằng anh ấy sẽ tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công. Tôi nói nếu tôi không phải là một học viên, thì đó sẽ là một tai nạn nghiêm trọng. Và nếu tôi gọi cảnh sát, anh ấy có thể sẽ phải ngồi tù.
Sau khi về nhà, tôi thấy quần của mình bị rách một lỗ lớn ở hông và có vết bánh xe in rõ mồn một trên ống quần từ mắt cá đến đùi. Toàn thân tôi đột nhiên run rẩy với nỗi sợ không thể giải thích được.
Tôi nhận ra rằng tai nạn đó là để lấy đi mạng sống của mình! Lúc đó, xe của tôi chắn ngay phía sau, nên tôi không có chỗ tránh. Tôi đã bị hất thẳng xuống đất, rồi bị xe cán qua chân. Tôi đáng lẽ không thể nào sống sót được, nhưng tôi lại không hề hấn gì! Sư phụ đã giúp tôi trả một món nợ lớn!
Tai nạn này khiến tôi nhận ra ý nghĩa của việc trở thành một học viên, thế nào là chính tín, và thế nào là “ ân đức vô biên của Đức Phật” tại tầng thứ tu luyện của mình!
Các học viên đối mặt với đại dịch như thế nào
Khi vi-rút Trung Cộng (vi-rút gây ra dịch COVID-19) bắt đầu bùng phát vào tháng 2 năm 2020, tôi cũng như nhiều đồng tu nghĩ rằng đây có thể là bước khởi đầu của cuộc đại đào thải lớn. Là học viên, bệnh dịch sẽ không ảnh hưởng hay lây nhiễm cho chúng ta được.
Vi-rút này đã bùng phát rộng rãi ở Mỹ vào giữa tháng 3 năm 2020, và số trường hợp nhiễm vi-rút đã tăng từ vài trăm vào đầu tháng 3 lên hơn 200.000 chỉ trong ba tuần. Khi New York và New Jersey bị ảnh hưởng nặng nề, có cảm giác đại dịch đang thực sự xảy ra xung quanh chúng ta. Nhưng lúc ấy, tôi vẫn cảm thấy nó không liên quan đến các học viên.
Kinh văn “Lý Tính” của Sư phụ được công bố vào ngày 20 tháng 3 năm 2020. Sau khi đọc kinh văn này, tôi cảm thấy an tâm nhưng cũng mơ hồ không yên. Tôi an tâm là vì Sư phụ giảng:
“Nhưng mà ôn dịch “virus Trung Cộng” hiện nay (viêm phổi Vũ Hán) như thế này là có mục đích, là có mục tiêu nhắm vào. Nó đến để đào thải phần tử của tà đảng, và những ai cùng đứng với tà đảng Trung Cộng.” (“Lý Tính”)
Tôi cảm thấy không yên tâm vì Sư phụ giảng:
“Trong các đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất.” (“Lý Tính”)
Nhìn lại bản thân, mặc dù niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp là không lay chuyển, nhưng tôi hiểu rõ trạng thái tu luyện của mình. Tôi có đủ các chủng tâm chấp trước: tranh đấu, tật đố, oán giận, sắc dục, không thể tiếp nhận phê bình và tâm an dật, v.v. Tôi có thể kể ra cả tá, mà khi nhìn lại, tôi cũng phải sững sờ. Gần đây, mất tập trung và buồn ngủ trong khi học Pháp đã trở thành chuyện thường ngày. Tôi cũng biết trạng thái này là không đúng. Tôi đã thử một số cách để vượt qua, nhưng đều vô ích.
Kinh văn này của Sư phụ như nhát búa đập mạnh vào đầu tôi. Tôi biết tôi cần phải quy chính bản thân ngay lập tức! Nhưng bằng cách nào? Để chính lại mình, tôi phải đồng hóa với Pháp, nhưng tình trạng học Pháp hiện tại của tôi không thể làm được. Nên tôi quyết tâm học Pháp chung với các học viên khác vào mỗi tối ở nhà. Tôi tự nhủ mình phải đọc Pháp bằng chủ ý thức, đặt toàn tâm, từng chữ từng chữ một. Có như thế, tôi mới có thể kéo tâm trí tập trung vào Pháp khi bị phân tâm.
Nhờ Sư phụ gia trì, tôi đã đột phá được từng chút một. Tôi ngày càng ít bị phân tâm, ít buồn ngủ hơn khi học Pháp. Vài ngày sau, tôi vui mừng nhận ra tôi có thể học Pháp một mình bằng tâm thuần tịnh và không còn cảm thấy buồn ngủ. Tôi đã có thể quy chính bản thân theo Pháp.
Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một trở ngại khác. Khi chúng tôi bắt đầu in một số lượng lớn các ấn phẩm báo và tạp chí đặc biệt về vi-rút Trung Cộng vào tháng Tư. Tất cả các học viên trong dự án phải tăng ca làm việc. Mỗi tuần trong hai tuần đầu tiên của tháng Tư, chúng tôi đã sản xuất hơn 1,2 triệu bản.
Tuy nhiên, một số học viên trong xưởng in đã có các triệu chứng tương tự như nhiễm vi-rút Trung Cộng vào thời điểm quan trọng này. Chúng tôi đã tổ chức một số cuộc họp khẩn cấp để chia sẻ về vấn đề này. Hầu hết các học viên không tin rằng những học viên có các triệu chứng đó đã nhiễm vi-rút Trung Cộng, họ chỉ nghĩ đó là giả tưởng do cựu thế lực gây ra, chúng đang cố gắng ngăn cản nỗ lực cứu người của chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi tăng cường phát chính niệm. Chúng tôi không yêu cầu những học viên có triệu chứng ở nhà, cũng như không bắt buộc đeo khẩu trang hay khử trùng ở nơi làm việc. Chúng tôi chỉ chuẩn bị thuốc khử trùng tại lối cửa ra vào cho các mục đích chung.
Nhưng tình hình không khá hơn, thay vào đó, có thêm nhiều học viên khác xuất hiện các triệu chứng tương tự. Đồng thời, cơ quan chính phủ cũng bất ngờ cử nhân viên đến kiểm tra cơ sở của chúng tôi. Họ khuyên chúng tôi đeo khẩu trang. Các học viên đã có những ý kiến khác nhau về tình huống hiện tại và họ chia sẻ với tôi quan điểm của họ.
Một số người tin rằng những triệu chứng này của học viên này là can nhiễu để khảo nghiệm chính niệm của họ. Nếu chính niệm đủ mạnh thì sẽ vượt qua khảo nghiệm nhanh chóng. Thật vậy, các triệu chứng của một số học viên đã biến mất sau một, hai ngày. Nếu chính niệm không đủ mạnh mà làm theo quan niệm người thường, thì học viên sẽ đi sai đường.
Một số người cho rằng không phải học viên nào cũng tu luyện vững chắc, và trạng thái tu luyện của mỗi người đều khác nhau. Vì vậy chúng tôi cần phải tiến hành một số biện pháp. Chúng tôi phải hành động để bảo vệ sự an toàn của các học viên. Một số người thậm chí đề nghị đóng cửa cơ sở trong hai tuần để khử trùng toàn bộ.
Trước tình hình đó, tôi phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Tôi đã đọc đi đọc lại bài viết “Lý Tính” của Sư phụ. Tôi ngộ ra trạng thái tu luyện của mọi người là khác nhau, và thật rủi ro nếu không thực hiện các biện pháp. Hơn nữa, chính phủ cũng đề nghị làm như vậy. Sau khi tham khảo ý kiến của người điều phối dự án, tôi nói với bộ phận nhân sự ra thông báo: các đồng tu có giả tướng bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi; mọi người phải đeo khẩu trang tại xưởng; và mọi người phải rửa tay bằng chất khử trùng.
Ngay sau khi thông báo được đưa ra, một học viên nói với tôi rằng nhiều học viên còn không thể ra khỏi giường, ngụ ý rằng các quy định đã làm suy yếu chính niệm của họ. Một số đồng tu có triệu chứng cũng không muốn ở nhà mà vẫn đến xưởng làm việc. Họ coi các triệu chứng là can nhiễu và ở nhà là sự thừa nhận can nhiễu đó.
Đồng thời, một số học viên trở nên lo lắng khi thấy nhiều học viên khác không đeo khẩu trang hay không khử trùng, hoặc các học viên có các triệu chứng nhưng vẫn làm việc. Một số nổi cáu với cấp quản lý vì đã không nghiêm khắc thực thi quy định. Một số người thậm chí còn hỏi thẳng tôi: “Chị đợi mọi người chết rồi mới hành động sao?”
Đủ loại tranh cãi khiến tôi vô cùng áp lực. Ngoài khối lượng công việc nhiều bất thường, tôi còn bị sốt nhẹ mất một ngày. Tối hôm đó, tôi đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân trong một buổi học Pháp nhóm. Sau đó, cơn sốt hạ dần, nhưng đến chiều hôm sau lại sốt lại. Tôi đọc một bài giảng nữa vào buổi tối, nhưng cơn sốt vẫn còn. Tôi đột nhiên có một ý niệm: “Hay là mình cũng bị nhiễm vi-rút rồi?” Tôi liền phủ nhận ý niệm này. Tôi quá buồn ngủ và không còn đủ chính niệm để học tiếp một bài giảng nữa. Tôi nghĩ một đêm ngon giấc sẽ có ích. Nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau. Tệ hơn nữa, hễ ăn gì vào là tôi nôn ra sạch, và còn bị tiêu chảy. Tình trạng nôn mửa và tiêu chảy kéo dài một tuần khiến tôi yếu hẳn đi.
Sau hơn mười năm tu luyện, tôi đã biết phải hiểu như thế nào và phải làm gì khi gặp khổ nạn này. Tôi luôn giữ ý niệm rằng “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí; Chỉ có Sư phụ mới có thể an bài cho ta, bất kỳ sinh mệnh nào khác đều không được phép.” Đồng thời, tôi liên tục niệm 9 chữ vàng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” hay bất kỳ đoạn Pháp nào mà tôi có thể nhớ được. Khi tôi khá hơn một chút, tôi phát chính niệm và học Pháp. Tôi đã vượt qua đại nạn thành công trong hai tuần.
Trải qua khổ nạn này, tôi nhận ra sâu sắc sự nghiêm túc của việc tu luyện. Tôi cũng trải nghiệm được lời giảng của Sư phụ “… vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất.” (“Lý Tính”) Thế nhưng, đến giờ, tôi vẫn chưa thể tìm ra khổ nạn này bắt nguồn từ những chấp trước nào. Mặc dù đã vượt qua khổ nạn, nhưng tôi thấy mình không tu luyện vững chắc, vì vậy sơ hở của tôi đã bị lợi dụng.
Tôi đã vấp ngã suốt cả chặng đường hơn mười năm tu luyện để đi đến hôm nay. Cho dù tôi đã làm tốt hay chưa tốt, tôi luôn biết ơn sự an bài của Sư phụ và biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi cơ hội tu luyện vạn cổ này!
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/16/427052.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/21/193774.html
Đăng ngày 15-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.