Bài viết của một học viên ở Đức

[MINH HUỆ 15-06-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tiểu bang North Rhine-Westphalia, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2001. Tôi đã đi được đến bước này là nhờ sự chỉ dẫn và bảo hộ từ bi của Sư phụ. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ quá trình tôi giảng chân tướng cho công chúng và các nghị sỹ quốc hội trong đại dịch.

Tìm cách giảng chân tướng trong đại dịch

Đại dịch nhanh chóng lan rộng ra toàn cầu là lỗi của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vào tháng 3 năm 2020, Đức bắt đầu áp đặt các hạn chế về đại dịch. Một ngày sau giờ làm việc, tôi đến một con phố kinh doanh ở trung tâm thành phố. Các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa với cửa sổ tối om. Đám đông thường lệ đã biến mất và chỉ còn hai, ba người đi bộ trên phố lớn. Tình cảnh này khiến tôi nao lòng.

Đến thứ Bảy, tôi lại đến đó một lần nữa và đi quanh đó, mọi thứ vẫn như ngày thường. Mỗi học viên trong nhóm học Pháp của tôi, mỗi người bận một hạng mục. Ngày thông tin vào dịp cuối tuần là một trong những sự kiện chính để chúng tôi phối hợp thành một nhóm truyền rộng thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và phơi bày cuộc bức hại của ĐCSTQ. Giờ gần như không có ai ra đường nên chúng tôi không thể tổ chức sự kiện. Nhưng chúng tôi có thể làm gì đây khi vẫn còn rất nhiều người đang chờ được cứu?

Chúng tôi bèn in một ấn bản đặc biệt của The Epoch Times, trong đó vạch trần việc ĐCSTQ bóp méo thông tin và lừa dối, khiến virus tự do lây lan ra các nước trong hai tháng, và hầu hết các quốc gia bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ngăn chặn và kiểm soát sự phát tán của virus. Nhưng nếu không tổ chức được ngày thông tin thì chúng tôi làm sao phát tài liệu được đây? Sau khi thảo luận với các học viên, chúng tôi đã triển khai thế này ở cả các thành phố khác. Vì các hạn chế trong đại dịch chỉ cho phép tối đa hai người đi bộ cùng nhau, nên chúng tôi chia thành từng nhóm hai người và chuyển ấn bản đặc biệt đến chính quyền thành phố, các văn phòng chính phủ, các hộp thư của các phòng khám, và cả trung tâm thành phố. Nhưng không mấy người dám nhận tài liệu. Hơn nữa, đợt đó khẩu trang khan hiếm, không mua được, nên mọi người phải giữ khoảng cách với nhau. Người Đức biết cuộc sống của họ bị xáo trộn vì ĐCSTQ. Khi thấy chúng tôi phát tài liệu, một số phản ứng: “A, người Trung Quốc kìa!” và quay đi. Có lần, một số học sinh cấp hai còn hét vào mặt tôi: “Virus Trung Quốc! Virus Trung Quốc!” ĐCSTQ đã làm hại tất cả mọi người trên thế giới, cả người Trung Quốc lẫn người phương Tây.

Vào cuối tháng 4 năm 2020, một số hạn chế đã được dỡ bỏ, và các sự kiện cuối tuần đã được cho phép. Nhưng đại dịch vẫn chưa hạ nhiệt. Sau khi nộp đơn xin giấy phép tổ chức sự kiện, sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của cảnh sát. Người cảnh sát hỏi han mọi chi tiết, như làm thế nào để khử trùng bút dùng cho cuộc vận động chữ ký, và làm thế nào để phát tờ rơi cho mọi người ở khoảng cách hai mét. Tôi nói rằng tôi có hơn 100 cây viết để phát. Và chúng tôi cũng chuẩn bị dung dịch khử trùng, và mỗi chiếc bút sẽ được lau ngay sau khi sử dụng. Khi phát tờ rơi, chúng tôi sẽ đeo khẩu trang và găng tay cao su. Nghe quy trình của chúng tôi, người cảnh sát nói như vậy là hợp lý và đồng ý.

Tuy nhiên, ông ấy nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận. Đối với các sự kiện ngày thông tin tiếp theo ở ba thành phố, cảnh sát cũng nói những điều tương tự. Họ đến quan sát các sự kiện của chúng tôi, sau đó đồng ý rằng chúng tôi có thể tiếp tục. Ngoài khẩu trang và dung dịch khử trùng, các hoạt động của chúng tôi trong năm qua không khác gì những ngày trước đại dịch.

Các hoạt động trong ngày thông tin sau khi dỡ bỏ các hạn chế đều thành công. Mấy tuần sau, chúng tôi nhận ra rằng các sự kiện cuối tuần của chúng tôi chỉ có thể tiếp cận được người dân quanh đó hoặc những người ở các trung tâm cao cấp. Xe cộ đi lại vẫn thưa thớt, rất ít người từ các khu vực khác đến trung tâm thành phố. Chúng tôi nhận thấy bị thừa nhân sự tại các sự kiện như vậy; chỉ cần một, hai học viên phát tờ rơi, những người còn lại chỉ biểu diễn các bài công pháp. Một số học viên cứ luyện công hết lượt này đến lượt khác vì có quá ít người ghé qua quầy thông tin của chúng tôi. Nhiều người trong những người tới lại là những gương mặt quen thuộc. Khá nhiều người cho biết họ đã nhận được tờ rơi hoặc đã ký tên vào bản kiến nghị.

Sư phụ giảng:

“Hôm nay [nó] được đặt đến cổng nhà chư vị” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Nếu Sư phụ “đặt đến cổng nhà chư vị” thì chúng tôi cũng có thể làm như vậy và mang tài liệu giảng chân tướng đến cho mọi người. Đại dịch vẫn kéo dài và các hạn chế vẫn còn hiệu lực. Vì không được phép tụ tập hay đi lại, nên hầu hết mọi người chỉ ở nhà, cho dù họ đang đi làm hay không có việc làm. Tiệc tùng cũng chỉ được tổ chức tại nhà. Khi tôi thảo luận điều này với các học viên khác, họ cũng đồng ý vừa duy trì tổ chức ngày thông tin, vừa đi phát tài liệu.

Đầu tiên, chúng tôi đến những khu vực giàu có mà chúng tôi từng phát tài liệu quảng bá Shen Yun. Với đại dịch năm 2020, Shen Yun không biểu diễn được. Những người đã mua vé chắc hẳn rất buồn. Vì vậy, phát tài liệu cho họ sẽ rất hữu ích. Ban đầu, chúng tôi có một chiếc ô tô và bốn hoặc năm học viên trợ giúp. Vài tuần sau, chúng tôi đã có hai chiếc xe. Một đôi vợ chồng có một cửa hàng, nhưng bị buộc phải đóng cửa do đại dịch. Họ không muốn ngồi không ở nhà, bèn giúp đi phát tài liệu hàng ngày. Với hai chiếc xe này, chúng tôi đã đi hết hai thành phố ở đây và mấy thành phố mà Shen Yun từng biểu diễn. Thực ra, các học viên ở các khu vực khác cũng đã làm như vậy.

Sau đó, chúng tôi đã bàn nhau sẽ làm gì tiếp theo. Chúng tôi sống ở tỉnh lớn nhất của Đức, với dân số 18 triệu người (chiếm 1/4 dân số Đức), nhưng số học viên ở hai thành phố trong tỉnh chưa đến chục người. Hai thành phố này không có điểm du lịch nên cũng ít du khách. Từ thành phố của tôi đến biên giới Hà Lan, có khoảng 40 thành phố và thị trấn nhỏ dọc theo tuyến đường. Hầu hết các cư dân là người Đức bản địa, giàu có và gìn giữ các giá trị truyền thống. Nhưng không có học viên nào sống ở đó.

Với tình hình này, chúng tôi quyết định phân phát tài liệu ở những khu vực đó. Kể từ mùa thu năm ngoái, chúng tôi đã đi hết hơn 20 thị trấn. Các nơi công cộng ở đó sạch sẽ, tao nhã. Mọi người cũng dễ mến, hay chào hỏi nhau. Khi có người ra ngoài, chúng tôi đưa tài liệu cho họ và nói vài câu. Họ cảm ơn vì những nỗ lực của chúng tôi.

Mỗi lần phát tài liệu xong, các học viên cảm thấy hạnh phúc như thể thân thể họ đã được tịnh hóa. Vì các cuộc tụ họp ở nhà không được quá năm người từ hai gia đình nên chúng tôi không thể ngồi một chỗ cùng nhau học Pháp. Nhưng trên đường trở về sau khi phát tài liệu xong là một cơ hội rất tự nhiên để chia sẻ trải nghiệm. Chúng tôi cảm thấy ai cũng đề cao rất nhiều. Ngay cả học Pháp trực tuyến cũng được cải thiện. Ban đầu, chỉ có hai đến bốn học viên tham dự, nhưng giờ đây hầu như học viên nào cũng tham gia học Pháp trực tuyến. Điều này rất có lợi cho chúng tôi trong việc giảng tốt chân tướng để cứu người.

Chúng tôi luôn quan tâm đến những khu vực không có học viên, và nhiệm vụ của chúng tôi là đến những khu vực đó. Chúng tôi đã nỗ lực để tài liệu có thể phủ khắp mọi thị trấn và làng mạc.

Tiếp xúc với các nghị sỹ quốc hội của tiểu bang

Sau khi Shen Yun lưu diễn ở tiểu bang của tôi vào tháng 4 năm 2019, chúng tôi nghe nói thành phố tôi sống đã ký hợp đồng 5G với một công ty Trung Quốc. Chúng tôi cảm thấy cần phải liên lạc với các nghị sỹ quốc hội của tiểu bang. Sau một số cuộc thảo luận, tôi đã soạn một bản thảo, và một học viên khác đã chỉnh sửa từ dấu chấm câu. Tôi đã nỗ lực rất nhiều để viết thư, và gửi chúng cho tám nghị sỹ quốc hội thuộc các đảng phái ở thành phố của tôi.

Ngày 26 tháng 9 năm đó, tôi nhận được điện thoại từ quốc hội tiểu bang. Một nhân viên báo thư của tôi đã được tiếp nhận và các nghị sỹ quốc hội muốn mời tôi thảo luận trực tiếp về cuộc bức hại Pháp Luân Công, cũng như nạn lạm dụng nhân quyền ở Trung Quốc. Tôi có thể đi cùng ba, bốn người khác. Cuối ngày hôm đó, tôi nhận được lời mời chính thức của một nghị sỹ quốc hội của Đảng Dân chủ Xã hội, là đảng lớn thứ hai ở Đức. Tôi đã thảo luận với các học viên khác và chúng tôi đã chốt ngày giờ và nhân sự.

Sáng ngày 9 tháng 10, năm người chúng tôi đến đó, trong đó có hai học viên từng bị giam giữ nhiều lần tại các trại lao động ở Trung Quốc. Khi đến nơi, đầu tiên chúng tôi phát chính niệm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Ở thành phố của tôi, có bốn nghị sỹ quốc hội thuộc Đảng Dân chủ Xã hội, và hai người đã được lên lịch gặp chúng tôi. Người thứ ba đã để lại lời nhắn cho chúng tôi và xin lỗi vì không thể tham dự. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, nghị sỹ quốc hội thứ tư đã đến cùng với trợ lý của mình.

Năm học viên chúng tôi đã phối hợp tốt. Trong cuộc họp kéo dài một giờ đồng hồ, các quan chức dân biểu này đã chăm chú lắng nghe. Họ đặt câu hỏi và đồng ý với những gì chúng tôi nói. Người trợ lý đã ghi chép lại cuộc thảo luận và nhận những tài liệu mà chúng tôi mang đến. Sau cuộc họp, họ đã chụp ảnh cùng chúng tôi. Sau đó, họ cũng giúp chúng tôi thực hiện các hoạt động khác. Chúng tôi mừng cho họ và vô cùng biết ơn Sư phụ đã gia trì cho chúng tôi.

Sự ủng hộ của các nghị sỹ quốc hội

Vào tháng 6 năm 2020, tôi đã gửi thư ngỏ tới một số nghị sỹ quốc hội của tiểu bang về một cuộc mít-tinh vào ngày 20 tháng 7 để phản đối cuộc bức hại ở Trung Quốc. Tôi cũng đã gửi thư ngỏ đến hai nghị sỹ quốc hội cấp liên bang. Vì những hạn chế của đại dịch, tôi đã không gửi lời mời chính thức. Đến cuối tháng 6, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một nghị sỹ quốc hội, nói rằng ông ấy có thể tham gia sự kiện này. Lúc đó, tôi không sao nhớ ra tên ông ấy. Tuy nhiên, tôi đã cảm ơn ông và đề nghị ông gửi cho tôi một email để tôi trao đổi tiếp với nhân viên của ông. Ông ấy đồng ý. Khi cúp máy, tôi đã cảm tạ Sư phụ đã giúp đỡ. Khi đó, tôi vừa mới chuyển việc, và phải học thêm nhiều kỹ năng mới. Vì thế, lúc mới nhận cuộc gọi, đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng.

Sau khi nhận được email, tôi được biết nghị sỹ quốc hội này cũng sẽ thay mặt cho ba nghị sỹ quốc hội khác trong khu vực đến tham dự. Tôi rất hạnh phúc, nhưng hơi căng thẳng. Bao năm qua, chúng tôi đã không thể mời được các quan chức dân cử tham dự các sự kiện của chúng tôi và đọc diễn văn lên án cuộc bức hại. Trước đây, chúng tôi mới chỉ gặp nghị sỹ quốc hội đó một lần trong vòng chưa đầy hai giờ, vì vậy tôi không chắc ông ấy ủng hộ Đại Pháp đến đâu. Do đó, tôi có nhiều suy nghĩ tiêu cực. Nếu ông ấy hứa sẽ đến mà lại không đến được thì sao? Nếu những gì ông ấy nói là không phù hợp thì sao?

Trong 20 ngày trước cuộc mít-tinh, tôi phải dựa vào Đại Pháp để loại bỏ những suy nghĩ xấu đó. Sư phụ giảng:

“… một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi cũng phát chính niệm. Tôi cũng đã gửi thêm thông tin về bối cảnh và ý nghĩa của cuộc mít-tinh cho nghị sỹ quốc hội đó. Sau những cuộc trao đổi qua lại này, ông ấy đã xuất hiện vào lúc 12 giờ trưa tại sự kiện của chúng tôi.

Dưới cái nắng gay gắt, ông vẫn không rời đi ngay sau khi phát biểu. Thay vào đó, ông ấy thỉnh thoảng lại trao đổi với học viên dẫn chương trình để hỗ trợ hoạt động. Sau khi kết thúc vòng phát biểu đầu tiên trong một giờ, tôi thấy ông ấy bị đổ mồ hôi. Tôi mời ông ấy ở lại dùng cà phê vì tôi có một số câu hỏi cho ông ấy, và vì truyền thông vẫn chưa phỏng vấn ông ấy. Khi chúng tôi nói về Trung Quốc trong thời gian nghỉ giải lao, ông ấy nói ông biết sau khi phát biểu tại cuộc mít-tinh của chúng tôi, ông có thể không sang Trung Quốc được nữa, vì chính quyền ĐCSTQ sẽ không cấp thị thực cho ông. Những gì ông nói thực ra đã trả lời cho câu hỏi đầu tiên mà tôi định hỏi, đó là: “Ông có biết hậu quả ông có thể gặp phải sau bài phát biểu này không?” Trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi được biết ông ấy luôn ủng hộ nhân quyền. Ông cũng nói rằng chúng tôi có thể liên lạc với ông ấy bất cứ khi nào chúng tôi cần sự giúp đỡ và ông ấy sẽ tìm cách để hỗ trợ chúng tôi, và điều này đã trả lời cho câu hỏi thứ hai mà tôi định hỏi: “Chúng tôi có thể giữ liên lạc với ông bằng cách nào?” Cuộc phỏng vấn của ông ấy với kênh truyền thông của chúng tôi cũng diễn ra tốt đẹp.

Khi sự kiện của chúng tôi tiếp tục vào buổi chiều, vị nghị sỹ quốc hội này đã đăng ảnh về hoạt động này lên trang Facebook của mình. Chúng tôi rất vui khi thấy nhiều người hơn nữa có thể nghe chân tướng về Đại Pháp thông qua mạng xã hội của ông ấy.

Trước sự kiện này, tôi cũng đã nhận được một lá thư chúc mừng chung từ hai nghị sỹ quốc hội cấp liên bang ở Berlin. Họ lên án những vi phạm nhân quyền của ĐCSTQ và chúc sự kiện của chúng tôi thành công. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhận được sự ủng hộ từ sáu nghị sỹ quốc hội cho một sự kiện.

Sau khi Đức phong tỏa trở lại vào tháng Tư năm nay, nghị sỹ quốc hội nói trên đã cố gắng gặp trực tiếp chúng tôi. Hai học viên điều phối nói rằng những việc như thế này hiếm khi xảy ra. Vào ngày 29 tháng 4, hai học viên điều phối và tôi lại được mời đến quốc hội tiểu bang để thảo luận về một nghị quyết mới. Hai nghị sỹ quốc hội đã gặp chúng tôi. Gần đây, chúng tôi đã nhận được một tài liệu từ một trong số họ, cho biết họ hiện đang làm việc để đề xuất nghị quyết này.

Nhìn lại con đường tu luyện, mỗi bước đi của chúng tôi, mỗi bước tiến của hạng mục, và tất cả sự hỗ trợ từ các quan chức, để họ được cứu, đều xuất phát từ chính niệm, chính hành của chúng tôi. Trên thực tế, từ khi chúng ta bắt đầu tu luyện, mọi điều chúng ta làm, từ cuộc sống, công việc cho đến làm ba việc, đều là nằm trong an bài tỉ mỉ của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện của đệ tử Đại Pháp không chỉ là để viên mãn cá nhân, [mà còn] là để trợ Sư cứu độ chúng sinh, là mang sứ mệnh trên thân; đó là nguyên nhân chư vị có thể trở thành đệ tử Đại Pháp.” (Gửi các đệ tử Đại Pháp tham gia Pháp hội Châu Âu: Chào tất cả! [2019])

So với những học viên tinh tấn, tôi vẫn còn một chặng đường dài để đi. Có nhiều phương diện tôi đã làm không tốt, kể cả tâm an dật ôm giữ lâu nay. Tôi đang cố gắng thay đổi. Tôi sẽ trân quý cơ hội là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp và hoàn thành sứ mệnh trợ Sư cứu độ chúng sinh.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/15/427003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/20/193766.html

Đăng ngày 15-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share