Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 20-06-2021] Kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Hầu như toàn bộ hành trình tu luyện của tôi gắn bó với truyền thông. Tôi đã viết bài báo đầu tiên của mình vào tháng 1 năm 2005, ngay sau khi thời báo Đại Kỷ Nguyên Anh ngữ ra mắt. Tôi là một học viên khá mới nên tôi không hiểu thực chất Thời báo Đại Kỷ Nguyên là như thế nào. Tôi nhớ đã tự hỏi liệu mình có thể viết thứ gì đó đủ chuyên nghiệp để được đăng tải hay không. Tôi không biết rằng mình là một trong những cộng tác viên có năng lực nhất mà chúng tôi có.

Cuộc sống của tôi trước khi tu luyện đều được Sư phụ (Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) an bài để phục vụ cho công việc này. Tôi có bằng thạc sỹ về ngành chính trị; tôi luôn là một người thích đọc và viết; tôi đã đọc tin tức suốt cả đời và trong những công việc trước, tôi được đào tạo về nghiệp vụ sư phạm.

Đầu năm 2009, vợ chồng tôi chuyển tới New York và tôi trở thành biên tập viên mảng tin tức thế giới đầu tiên của tờ báo.

Trong những ngày đầu, chúng tôi từ chỗ biết rất ít…tới chỗ biết được chúng tôi biết ít thế nào… đến cố gắng tìm ra cách học những gì mà chúng tôi không biết. Chúng tôi là một nhóm tình nguyện viên làm bán thời gian có cơ chế tổ chức lỏng lẻo, cố gắng xây dựng nền tảng của một đế chế truyền thông. Tôi có niềm tin vào Sư phụ và Pháp rằng chúng tôi đã được an bài để trở thành một hãng truyền thông lớn và đóng vai trò to lớn trong việc cứu chúng sinh, nhưng thực sự tôi không biết làm cách nào để chúng tôi đạt được điều đó.

Chắc chắn đã có nhiều thăng trầm trên suốt chặng đường! Tôi sẽ chia sẻ một việc từ vài năm trước bởi vì nó đã thay đổi tư duy làm việc của tôi cho truyền thông và tôi cho rằng nó là thời điểm then chốt của Thời báo Đại Kỷ Nguyên.

Học được ý nghĩa của chỉnh thể-một con đường khó khăn

Năm 2016, Thời báo Đại Kỷ Nguyên thua lỗ rất nhiều. Một lần nữa, chúng tôi phải thu hẹp quy mô từ việc xuất bản hằng ngày sang xuất bản hàng tuần để tiết kiệm tiền.

Nhiều người phương Tây kỳ cựu khẳng định rằng các vấn đề của chúng tôi khởi nguồn từ các thế lực ngoài tầm kiểm soát: thật khó để có được quảng cáo bởi vì Thời báo Đại Kỷ Nguyên được xem là một tờ báo của người Hoa; cũng không dễ dàng gì khi hầu hết nhân viên kinh doanh là người Hoa; theo chúng tôi tên tờ báo còn khó phát âm và khó nhớ (“eee-pock”, “e-pick”, “eee-potch”); nếu bạn gõ “epochtimes.com”, nó sẽ dẫn bạn tới một trang web tiếng Trung. Chúng tôi liên tục thay đổi hướng biên tập để tìm ra cách làm ra tài chính, điều này thật khó chịu bởi vì chúng tôi cảm thấy mình vẫn chưa làm được gì đủ lâu để làm cho tốt. Chúng tôi đổ lỗi cho phong cách quản lý kiểu Trung Quốc và chúng tôi cảm thấy CEO của mình, với tất cả các trách nhiệm khác của anh ấy, đã không dành đủ thời gian để hiểu chúng tôi.

Sau đó, vào mùa Xuân năm 2016, một cơ hội đã đến để Thời báo Đại Kỷ Nguyên Anh ngữ tách ra và hoạt động độc lập. Nó giống như một giấc mơ trở thành hiện thực. Chúng tôi chắc chắn rằng chúng tôi có thể tự mình làm tốt hơn.

Tôi là một trong ba người rốt cuộc lại phụ trách các hoạt động hằng ngày dưới quyền của một Giám đốc điều hành là một doanh nhân phương Tây lãnh đạm.

Chiến lược kinh doanh là phải tạo ra một tờ báo chất lượng rất cao, gửi báo mẫu tới khách hàng mục tiêu, và đảm bảo sẽ có đủ người đặt báo để bán quảng cáo và kiếm tiền.

Cách tiếp cận này có ưu điểm-một số nhân tố là thành phần của công thức thành công ngày nay-nhưng rõ ràng có điều gì đó sai.

Vấn đề nằm ở cơ điểm của chúng tôi: nó khởi nguồn từ những suy nghĩ tiêu cực về đồng tu; tâm hướng ngoại, không hướng nội tìm gốc rễ vấn đề; buông bỏ việc phối hợp, không suy xét xem những hành động của chúng tôi có làm tổn hại đến người khác hay không; tâm danh-và nhiều, rất nhiều những thứ khác nữa. Cuộc thử nghiệm này kéo dài trong 10 tháng. Cuối cùng chúng tôi cũng không tiến xa hơn được.

Trong thời gian này, chúng tôi gần như đã thay đổi tên của tờ báo, cho rằng nó sẽ giải quyết nhiều vấn đề mà tôi đã đề cập tới ở trên. Chúng tôi đang nhìn nhận vấn đề hoàn toàn bằng lối nghĩ con người. Tôi cho rằng nó có khả năng phá vỡ một liên kết quan trọng trong không gian khác. Tôi sẽ không kể ra hết câu chuyện chúng tôi đã quay lại hợp tác với nhau như thế nào. Với một số điểm hóa mạnh mẽ, chúng tôi đã ngộ ra rằng con đường thực sự của chúng tôi là thành một chỉnh thể dưới một điều phối chính.

Trở lại không dễ dàng. Tôi phải buông bỏ tâm kiêu hãnh và chấp nhận rằng chúng tôi đã thất bại. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để hướng nội. Tôi đã hiểu rằng những thay đổi trên bề mặt không là gì cả-hoàn cảnh chỉ được cải thiện khi chúng tôi đề cao trong tu luyện của mình. Tôi thề sẽ buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực và phối hợp vô điều kiện. Tôi sẽ không kháng lại hoàn cảnh mới, không ôm oán hận, và sẽ toàn tâm toàn ý làm bất cứ việc gì mà tôi được giao. Tôi nhận ra rằng chìa khóa cho sức mạnh của chúng tôi là phối hợp.

Như Sư phụ đã giảng:

“chư vị làm sao có thể phối hợp cho tốt, có thể thống nhất ý kiến mọi người cùng nhau kết thành một khối mà làm, thêm vào năng lực của chư vị, đó thật sự là không gì có thể ngăn cản nổi. Cho nên tôi đang nghĩ: phải chăng là đợi đến khi chư vị tu càng tu được tốt, thì về phương diện này chư vị càng gần lại hơn, lực lượng càng lớn hơn? (cười) Nếu như mọi người trong khi gian nan nhất mà có thể làm được như thế, thì ấy mới là có thể cải biến cục diện rất nhanh được, mới có thể làm tốt những gì chư vị nên cần làm.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên)

Có lẽ chúng tôi đã đề cao đủ thông qua trải nghiệm này bởi vì mọi thứ đã thay đổi nhanh chóng sau đó! Đó là ngay sau lễ nhậm chức của vị Tổng thống thứ 45, và khi thiên tượng chuyển hướng sang Mỹ, một con đường rộng lớn mở ra trước mắt chúng tôi. Kênh truyền thông tiếng Anh đã trên con đường thành công vững chắc kể từ đó.

Tôi cũng có thể thấy rằng tôi đã rất bế tắc trong lối suy nghĩ ích kỷ, chỉ xem xét những vấn đề trong góc nhỏ của tôi giữa cả công ty. Khi tôi quyết định toàn tâm phối hợp, tôi chợt hiểu được gánh nặng mà người điều phối chính phải gánh vác: xử lý các mâu thuẫn giữa các nhân viên, ai cũng phàn nàn, từng đợt khủng hoảng tài chính mới, và những vụ tấn công liên tục trong không gian này và các vấn đề khác.

Tôi thường nghĩ rằng hãng truyền thông của chúng tôi tương tự như Đoàn nhạc giao hưởng Shen Yun. Lần đầu tiên, các nhạc cụ và phong cách của phương Đông và phương Tây được phối hợp, tạo nên một thứ âm nhạc hài hòa chưa từng tồn tại trước đây. Hãng truyền thông của chúng tôi cũng phải tạo ra một thứ gì đó chưa từng tồn tại trước đó, bằng sự phối hợp hài hòa giữa bên phương Tây và bên Trung Quốc.

Ngày nay, chúng tôi đang thực hiện giống như một dàn nhạc. Có rất nhiều nhà quản lý hàng đầu và nhân viên làm cho hãng truyền thông tiếng Anh đến từ Trung Quốc. Họ mang theo những kinh nghiệm chuyên sâu qua nhiều năm tích lũy, và một tấm lòng chân thành phối hợp vì sự thành công của hãng truyền thông tiếng Anh. Chỉ cần nhìn vào hoạt động tiếp thị, dịch vụ khách hàng, các trang web, các mạng xã hội, những nhà biên soạn tin, nhà sản xuất truyền hình, biên tập video, v.v… thì rõ ràng là truyền thông tiếng Anh hoàn toàn không thể hoạt động nếu không có những tài năng người Hoa.

Cuối cùng là về việc thanh trừ những suy nghĩ tiêu cực về các đồng tu. Thông qua trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng người điều phối chính của chúng tôi không có cách nào có thể dẫn dắt chúng tôi cho tốt nếu các nhân viên đều ôm giữ những suy nghĩ tiêu cực về anh ấy. Hãy tưởng tượng rằng hàng trăm người ném vật chất đen đen dính dính vào anh ấy trong những không gian khác-chúng tôi đã tăng thêm bao nhiêu khó khăn cho anh ấy? Thể ngộ của tôi là tự bản thân anh ấy không có mọi kiến thức, nhưng nếu chúng tôi hỗ trợ anh ấy bằng chính niệm mạnh mẽ, anh ấy sẽ nhận được chính xác trí huệ mà anh ấy cần. Sư phụ đã đặt anh ấy vào vị trí đó. Việc của tôi là theo an bài của Sư phụ, chứ không phải là tạo ra những trở ngại.

Tâm đố kỵ và bạn chí cốt của nó-tâm hiển thị

Chấp trước mà tôi phải vật lộn rất nhiều là đố kỵ. Chấp trước khác là hiển thị. Gần đây tôi đã hiểu ra rằng hai tâm này là cặp bài trùng.

Tôi nhớ khoảng 10 năm trước đây, một học viên đã nói một cách thân mật đại loại như: “Cảm giác sẽ thế nào nếu kết hôn với một học viên có năng lực khiến mọi người đều ngưỡng mộ?” Tôi đã có chút thất vọng. “Vậy đó là cách mà mọi người nhìn nhận về chúng tôi sao? Chồng tôi tuyệt vời và tôi không làm gì đáng được ghi nhận?” Tôi đã trả lời một cách miễn cưỡng, rằng tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó như vậy. Nhưng rõ ràng là nó đã đeo bám tôi. Nó kích hoạt tâm đố kỵ, và làm lung lay sự tự tin của tôi.

Dĩ nhiên tôi biết trong Chuyển Pháp Luân, tâm đố kỵ là một chấp trước rất nghiêm trọng:

“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy-Chuyển Pháp Luân)

Do đó tôi đã ý thức được việc nắm bắt chính mình khi tôi bắt đầu suy nghĩ như vậy-và nó đã phát sinh trong nhiều tình huống khác nhau-nhưng có rất nhiều lớp đối với củ hành đã bốc mùi này.

Một điều hữu ích là nhớ rằng tâm đố kỵ giống như mong muốn có được sự an bài của người khác, điều này về cơ bản là không tin tưởng vào những gì Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi cũng thấy nó hữu ích khi nhớ rằng đối với các đồng tu, thật là ngớ ngẩn nếu đố kỵ vì tất cả chúng ta là một chỉnh thể. Nó sẽ thật kỳ quặc nếu các ngón tay của tôi lại đố kỵ với đầu gối của tôi. Và tồi tệ hơn nếu sự đố kỵ của các ngón tay của tôi lại cho cựu thế lực cái cớ để khiến cho đầu gối của tôi yếu đi và không thể mang vác cơ thể của mình.

Gần đây tôi đã nhận ra một tầng khác của chấp trước tệ hại này, và nó thật nguy hiểm làm sao! Tôi điều hành một chương trình đào tạo báo chí. Kể từ mùa Thu năm 2018, khoảng 50 người đã theo học chương trình chính thức và hơn 100 người khác đã tham gia các phần của phiên bản trực tuyến.

Giữa các khóa học, tôi đã đi tới nhiều nơi khác nhau để tuyển dụng nhân sự-tôi tới châu Âu, Úc, Canada, và các thành phố ở Mỹ. Trong bài thuyết trình của mình, tôi đã giới thiệu một sinh viên tốt nghiệp như một minh chứng cho thành công rực rỡ. Tôi mô tả cậu ấy đã là một học viên mới ra sao, và ngay sau khi chuyển tới New York, cậu ấy đã được đề nghị tham gia một khóa đào tạo. Cậu ấy đã làm rất tốt, và trong một thời gian ngắn sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã làm được một báo cáo thực địa rất chuyên nghiệp. Tôi trình chiếu một video cậu ấy nói về gia đình mình đã tự hào như thế nào. Câu chuyện của cậu ấy đã truyền cảm hứng rất lớn cho các ứng viên tiềm năng!

Nhưng trong khi tôi đang chia sẻ về câu chuyện này, tôi đã luôn có cảm giác rằng tôi không nên làm vậy; rằng lựa ra một học viên và khiến cậu ấy trở thành mục tiêu của cựu thế lực. Ngay sau đó, học viên này rời khỏi hãng truyền thông và thực sự vật lộn trong tu luyện. Tôi cảm thấy có trách nhiệm rất lớn! Tôi không nghĩ cho người khác trước; tôi đã không tu khẩu, và tôi đang hiển thị, cho thế giới thấy rằng tôi đã thực hiện được công việc đào tạo tuyệt vời thế nào khi đào tạo được một nhà báo mới thành công như vậy. Nó cũng khiến tôi nhận ra tất cả các con đường của chúng ta có quan hệ liên đới với nhau như thế nào-không ai trong chúng ta tồn tại biệt lập. Các hành động của chúng ta chắc chắn ảnh hưởng tới những người khác.

Đột phá tâm sợ hãi-ích kỷ-nghi ngờ

Chấp trước lớn nhất của tôi, vốn là nền tảng của các chấp trước khác là tâm sợ hãi. Đố kỵ và hiển thị thực sự là sợ hãi không đủ tốt hoặc được xem là không đủ tốt. Gắn liền với tất cả những chấp trước đó cũng là tâm sợ mất thể diện lớn; sợ gây ra thiệt hại lớn, và khi đó mọi người sẽ biết về những lỗi này. Kết quả là, tôi đã cố gắng tránh nhận những vai trò cần tiếp xúc với công chúng. Tôi tự nhủ mình hỗ trợ và đào tạo những người khác tốt hơn nhiều, điều này là sự thực-nhưng nó cũng là cái cớ thuận tiện để không phải đối diện với những chấp trước của mình. Cựu thế lực đã nuôi dưỡng nỗi sợ hãi này theo một cách rất thuyết phục: một lượng lớn các bằng chứng cho tôi thấy rằng tôi không xứng đáng là một người tu luyện.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã vật lộn để đạt tiêu chuẩn với những thứ cơ bản, sơ cấp: Tâm tôi liên tục chao đảo, tôi không thể tĩnh lại và tập trung khi làm những việc quan trọng nhất-tôi nhắm mắt lại và trước khi tôi ý thức được, những cảnh tượng ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cảm thấy buồn ngủ khi đọc các bài giảng, khi phát chính niệm hoặc khi tôi luyện tĩnh công. Mỗi khi tôi đọc một đoạn Pháp về việc này xấu tệ thế nào, về yêu cầu cơ bản của nó là gì, hoặc bất kỳ lúc nào một đồng tu nhận thấy tôi buồn ngủ và thiện ý chỉ ra, điều đó chỉ khẳng định tôi đã thiếu sót thế nào, và liên tục khiến tôi mất tự tin. Nó khiến tôi muốn chui xuống hố và trốn tránh. Việc này khiến tôi đau đớn và thống khổ nhất trong tu luyện. Tôi biết rằng cựu thế lực vui mừng khi thấy tôi phản ứng theo cách này, nhưng bằng chứng lại thuyết phục tới mức khó có thể bác bỏ lý lẽ của chúng.

Tất cả những điều này tạo ra tâm sợ hãi rằng nếu tôi làm việc gì đó quan trọng, thiếu sót của tôi sẽ gây ra tổn thất, rằng sẽ không làm được tốt mọi việc, và tôi sẽ chịu xấu hổ trước công chúng.

Thật khó khăn khi chia sẻ về việc này, vì tôi chưa vượt qua nó. Trong các ghi chú của mình, tôi thấy nhiều đoạn Pháp hữu ích mà tôi đã lưu trước đây, những thể ngộ mà tôi đã có về nó, những suy nghĩ khích lệ từ các đồng tu, nhưng sự thực là nó vẫn tồn tại trong tôi rất mạnh mẽ. Tôi cũng rất miễn cưỡng phơi bày nó hoàn toàn-do sợ mọi người sẽ đánh giá tôi-vì vậy tôi quyết định mình ít nhất nên vượt qua nỗi sợ hãi này. Đôi khi tôi nghĩ mình đã không phải chịu nhiều đau khổ trong tu luyện, do đó có lẽ đây là khổ nạn lớn của tôi.

Gần đây, tôi đã đọc được một đoạn Pháp nói về sức mạnh ý chí.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp là ngủ, đọc sách là ngủ, luyện công chư vị cũng ngủ, rốt cuộc ngay cả những điều ở thời kỳ đầu nhất vẫn chưa vượt qua, đây là [vấn đề] ý chí! Như mọi người biết, chư vị trong tu luyện thì không chỉ là bất kể nhân tố nào cấu thành nên con người đều không để chư vị thoát ly con người, mà bất kể thứ gì cấu thành nên hoàn cảnh con người cũng không để chư vị ly khai, cái gì chư vị cũng phải đột phá, ma nạn nào cũng phải vượt qua. Biểu hiện lớn nhất là chúng tạo thống khổ cho chư vị. Nhưng thống khổ có các hình thức khác nhau, ngủ cũng là một loại. [Người] tu luyện không được [và] người không tinh tấn lại không biết là khổ. Chư vị không đắc được Pháp, không để cho chư vị đắc Pháp, mà chư vị vẫn cảm giác không ra rằng chúng là ma nạn, trừ phi tâm của chư vị không đặt ở Pháp [và] không muốn tu. Vậy tại sao không khắc chế chúng? Hãy tăng cường ý chí của chư vị. Người mà có thể ức chế vững chắc cái ngủ của bản thân thì có thể thành Phật, thế thì tôi nói quá dễ rồi. Ngay cả một quan [khảo nghiệm] nhỏ đó mà chư vị còn không vượt qua thì còn tu thế nào nữa?” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân)

Sức mạnh ý chí có nghĩa là có một ý chí mạnh mẽ, một chủ nguyên thần mạnh. Từ điển mô tả sức mạnh ý chí là: “quyết tâm mạnh mẽ cho phép một người làm một điều gì đó khó khăn.” Rõ ràng là tôi phải củng cố ý chí của mình và không cho cựu thế lực dễ dàng làm nản lòng tôi.

Nhớ rằng mọi thứ là vì tu luyện của chúng ta

Đây là một nghịch lý. Mặc dù tôi đã mất nhiều thời gian để nhận thấy mình không đạt tiêu chuẩn của một học viên, tôi cũng cảm thấy mình đã khác xa người thường. Đặc biệt là, tôi đã học được rằng hầu hết những khó khăn có thể trở nên rất tầm thường nếu tôi nhớ rằng mọi thứ chúng ta gặp phải là để tu luyện, không có gì là ngẫu nhiên.

Một câu chuyện cuối cùng minh họa cho vấn đề ban đầu, nhưng đặc biệt hữu ích trong việc phơi bày những chấp trước dai dẳng đó.

Ngay sau khi Tân Đường Nhân tiếng Anh bắt đầu chạy các chương trình tin tức hằng ngày, tôi trở thành người dẫn chương trình. Ban đầu các chương trình của chúng tôi đã được ghi hình trước, do đó nếu chúng tôi mắc lỗi, không có gì phải lo lắng, chúng tôi chỉ phải cố gắng làm lại. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, chúng tôi chuyển sang phát sóng trực tiếp. Một ngày nọ, tôi đã mắc sai lầm lớn. Tôi đang đánh phấn mũi khi máy quay hướng về tôi sau một phân đoạn. Tôi đã rất đau khổ. Có bao nhiêu người đã nhìn thấy việc đó? Những ai có thể đang xem? Họ sẽ nghĩ gì?!

Ngay ngày hôm sau, tôi được thông báo rằng tôi không còn cần làm người dẫn chương trình nữa. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ đào tạo ai đó, nhưng không ai nói ai sẽ thay thế. Tôi bị động tâm. Tôi cảm thấy đau khổ như thể tôi đã bị sa thải. Vì tôi đã không được biết lý do tại sao, tôi tự mình đưa ra lý giải: Đó là bởi vụ đánh phấn mũi; ai đó đã phàn nàn; bởi vì tôi không đủ tốt; hoặc có lẽ nó cho tôi có nhiều thời gian hơn cho việc giảng dạy; hoặc có lẽ….

Tuy nhiên, nguyên nhân khách quan không còn quan trọng vì tôi nhớ ra và coi đó là để tôi tu luyện. Trong một cuộc nói chuyện, tôi có thể thấy quá nhiều chấp trước làm dấy động tâm mình: nghi tâm, đố kỵ, sợ hãi, sợ mất thể diện và hiển thị.

Nhưng nó cũng là một an bài theo một cách khác. Những tháng ngày dẫn chương trình đã cho phép tôi có được những kỹ năng quan trọng mà tôi bị bỏ lỡ. Tôi dạy báo chí truyền hình trực tiếp (với sự giúp đỡ từ các chuyên gia bên ngoài), nhưng bản thân tôi lại không có kinh nghiệm nói trước ống kính máy quay, đọc theo máy nhắc chữ, hoặc biết được truyền hình trực tiếp là như thế nào. Tôi cũng học được cách trang điểm, làm tóc, và mặc quần áo chỉnh chu. Từ lâu, tôi đã muốn học những thứ này, nhưng “không có thời gian” và đã chịu thua tâm an dật cũng như tâm không muốn bị chú ý, v.v…

Một vài tháng sau, tôi cần đến tất cả những điều này khi tôi bắt đầu dẫn một chương trình với rất ít thời gian để chuẩn bị.

Phép màu xảy ra khi chúng tôi tiếp tục hành trình

Nhìn lại 16 năm qua, tôi cảm thấy thật sự kỳ diệu khi chúng tôi đã tiến xa tới vậy. Hồi đó, tôi không thể tưởng tượng được việc được trả lương, chứ đừng nói đến việc một triệu người đang trả tiền để đọc Thời báo Đại Kỷ Nguyên và xem các video của chúng tôi.

Đối với Tân Đường Nhân tiếng Anh, sự tiến bộ thậm chí còn nhanh hơn nữa. Khi tôi mới chuyển đến Tân Đường Nhân khoảng 2,5 năm trước, chúng tôi đang chuẩn bị lên sóng những bản tin đầu tiên-15 phút mỗi ngày cho mạng xã hội. Hôm nay, Tân Đường Nhân tiếng Anh đã phát sóng khoảng 30 giờ mỗi tuần với các nội dung gốc, phát qua trạm 24 giờ mỗi ngày tới hàng chục triệu hộ gia đình trên khắp 30 bang, và tới một nhà cung cấp dịch vụ lớn tại Anh quốc, và sẽ còn mở rộng nhiều hơn nữa.

Đối với tôi, đó chính là sự chứng thực Pháp mạnh mẽ và nó cho thấy rằng không có giới hạn nào với những gì chúng ta có thể đạt được khi chúng ta buông bỏ tự ngã, phối hợp như một chỉnh thể, và đặt tu luyện lên hàng đầu.

Dĩ nhiên, sẽ có những khảo nghiệm, và quan trọng là chúng ta đối đãi thế nào. Và nếu bạn làm việc toàn thời gian, làm việc ngày này qua ngày khác với các học viên, thì đây chính xác là nơi mà khảo nghiệm của chúng ta sẽ xuất hiện.

Sư phụ đã giảng:

“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên.” (Bài giảng thứ tư-Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi xử lý những chấp trước của bản thân như tâm tật đố và tâm hiển thị, tôi cảm thấy những nhân tố này cũng đã giảm đi. Trước đây, có nhiều cạnh tranh và đố kỵ giữa Thời báo Đại Kỷ Nguyên và Tân Đường Nhân (ít nhất là ở bên tiếng Anh). Nếu ai đó chuyển từ hãng truyền thông ngày sang hãng kia, điều đó được xem như là một sự mất mát và sự phản bội. Ngày nay, chúng tôi chung tay cùng nhau, bổ trợ bất kỳ điều gì cần thiết mà không do dự, khiến cả hai hãng truyền thông đều lớn mạnh hơn.

Chắc chắn chứng kiến những điều kỳ diệu này đã giúp tôi tăng cường tín tâm vào Đại Pháp và vượt qua một số những nghi tâm. Không ai trong chúng ta ở đây một cách ngẫu nhiên và tôi cảm thấy vô cùng biết ơn và vinh dự được là một phần của hãng truyền thông.

Trước đây, khi các CEO của chúng tôi đặt ra một số mục tiêu nghe bất khả thi, tôi sẽ gật đầu một cách lịch sự, nhưng thực sự nghĩ: “Nghe thì hay đấy. Bây giờ chúng ta thực sự có thể làm được gì đây?” Nhưng bây giờ, tôi nghe những con số đó và nghĩ: “Tuyệt, vậy đó là bước tiếp theo.” Thực sự, không gì là không thể.

Nếu chúng ta thực sự tu luyện tốt thì sẽ như Sư phụ đã giảng: “chư vị về phương diện nào cũng bước đi cho đúng bước đi cho chính, thì cửa đóng được mở, đường sẽ mở rộng ra.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên-Giảng Pháp tại các nơi X)

Tôi thường được hỏi tôi làm thế nào có thể ở lại đây lâu tới vậy, tôi có nghĩ đến việc rời đi không, đặc biệt trong những thời điểm khó khăn nhất. Với tôi, câu trả lời thật đơn giản: Sư phụ đã nói với chúng ta về vai trò của truyền thông cần đảm nhận trong Chính Pháp, và điều đó sẽ không tự xảy ra. Các khổ nạn là không thể tránh khỏi. Nếu từ bỏ là câu trả lời khi khó khăn đến, thì dĩ nhiên con tàu sẽ chìm, và cùng với nó là tất cả những chúng sinh mà lẽ ra chúng ta cần phải cứu- và tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Vì vậy, tôi biết tôi phải ở lại tiếp tục đi đến cuối.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Pháp hội Quốc tế trực tuyến năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/20/427203.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/21/193773.html

Đăng ngày 15-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share