Bài viết của Arnaud H
[MINH HUỆ 01-06-2021] Trong suốt tiến trình lịch sử, khái niệm “văn hóa truyền thống” thực sự đã bao hàm một phạm vi rất lớn. Các dân tộc, quốc gia và khu vực khác nhau có những nền văn hóa truyền thống của riêng họ, và nhiều nền văn minh có lịch sử lâu đời, thậm chí có từ thời kỳ Thần thoại. Nhìn chung, trong số các nền văn hóa truyền thống của tất cả các dân tộc ở phương Tây, “Văn hóa Hy Lạp cổ đại và văn hóa Do Thái” có sức lan tỏa rộng lớn nhất về phạm vi và có tác động lớn nhất đến các thế hệ sau, họ như “hai chân” của nền văn minh truyền thống phương Tây.
Thời kỳ “Phục Hưng” thường được nhắc đến trong văn hóa phương Tây, và ảnh hưởng của nó đối với tư tưởng, văn học, nghệ thuật và nhiều lĩnh vực khác của con người hiện đại là rất sâu sắc. Điều mà thời kỳ Phục Hưng “hồi sinh” là hệ thống văn hóa và nghệ thuật đã từng rất huy hoàng ở Hy Lạp và La Mã cổ đại, nhưng nó hoàn toàn khác với nền văn minh Cơ Đốc giáo châu Âu. Tất nhiên, trong quá trình Phục Hưng rất phức tạp, tôi đã nói về một số tình huống liên quan trong các bài viết sử luận mỹ thuật trước đây của mình nên sẽ không nhắc lại ở đây. Nội dung bài viết này là nói về thời Hy Lạp và La Mã cổ đại, bắt đầu từ Thần thoại cổ đại và khám phá cái nhìn đúng đắn về lịch sử qua những lớp sương mù trong lịch sử.
Sự hỗn loạn của Thần thoại
Năm ngoái, có một thông tin gây sốc, các phương tiện truyền thông lớn trên thế giới đã đưa tin: Trong sách giáo khoa “Đạo đức nghề nghiệp và luật pháp” do Bộ Giáo dục Trung Quốc phê duyệt và xuất bản năm 2018 có câu chuyện Chúa Giê-su ân xá cho những phụ nữ phạm tội, bị chuyển thành Chúa Giê-su đã ném đá người phụ nữ cho đến chết.
Sách giáo khoa này trích dẫn câu chuyện Chúa Giê-su đã tha thứ tội ngoại tình trong chương 8 của “Phúc âm John” trong “Kinh Thánh Tân Ước”.
Nguyên văn câu chuyện được kể lại như thế này: “Họ cứ không ngừng hỏi, Chúa Giê-su liền đứng dậy nói với họ: ‘Ai trong mọi người không có tội, thì hãy lấy đá đập vào người cô ấy trước’. Thế là Ngài lại cúi xuống viết chữ lên mặt đất. Nghe vậy, tất cả từ già đến trẻ đều bỏ đi, chỉ còn Chúa Giê-su và người phụ nữ vẫn ở lại. Chúa Giê-su đứng thẳng dậy và nói với cô: ‘Này con, những người kia đâu rồi? Không ai định tội con sao?’ Cô nói: ‘Lạy Chúa, không ạ’. Chúa Giê-su nói: ‘Ta sẽ không kết tội con đâu. Hãy đi đi! Từ nay trở đi đừng phạm tội nữa”. (Trích từ bản dịch Kinh thánh tiếng Trung Quốc , “Phiên bản hợp nhất”, Chương 8 của Phúc âm John)
Trong sách giáo khoa “Đạo đức nghề nghiệp và pháp luật” được Bộ Giáo dục Trung Quốc phê duyệt và xuất bản năm 2018, câu chuyện Chúa Giê-su ân xá cho phụ nữ tội phạm đã được chuyển thể thành câu chuyện Ngài ném đá người phụ nữ đến chết. Hình ảnh là nội dung sách giáo khoa bôi nhọ Chúa Giê-su.
Trong sách giáo khoa “Đạo đức nghề nghiệp và pháp luật” được Bộ Giáo dục Trung Quốc phê duyệt và xuất bản năm 2018, câu chuyện Chúa Giê-su ân xá cho phụ nữ tội phạm đã được chuyển thể thành câu chuyện Ngài ném đá người phụ nữ đến chết. Hình ảnh là bìa sách giáo khoa và thông tin liên quan.
Tuy nhiên, trong sách “Đạo đức nghề nghiệp và Pháp luật” nó đã được điều chỉnh lại với nội dung hoàn toàn ngược lại. Sách có viết: “Có lần Chúa Giê-su nói với tất cả những người phẫn nộ rằng muốn giết chết một người phụ nữ đã phạm tội: ‘Nếu ai chưa từng phạm lỗi, thì bước lên giết chết cô ta’. Nghe xong, mọi người dừng lại không tiến về phía trước. Khi mọi người rời đi, Chúa Giê-su đã lấy đá đánh chết người phụ nữ và nói: ‘Ta cũng là tội nhân. Nhưng luật pháp được thực hiện bởi người không có lầm lỗi nào thì luật pháp sẽ chết’. Qua câu chuyện nhỏ này, bạn thấy luật pháp như thế nào?“
Tin tức này đã gây ra một sự náo động trên toàn thế giới, và cuối cùng kết thúc bằng việc thu hồi lại sách giáo khoa. Nhưng mọi người đều biết rằng, sách giáo khoa có địa vị rất cao trong các sách, và thường có một số lượng lớn các nghiên cứu, học tập lý luận, và chúng được dùng cho nhiều học sinh. Nếu họ không hiểu bản chất của câu chuyện, họ sẽ nhầm tưởng rằng Chúa Giê-su là một kẻ giết người.
Thời xa xưa, cho dù là cả với những người không theo tôn giáo mà nói thì Chúa Giê-su luôn được coi là một hình mẫu của đạo đức, nhưng một bậc Giác Giả đã bị người ta ác ý bôi nhọ, hủy hoại thanh danh thành kẻ giết người soạn sách giáo khoa thời mạt thế. Nếu tiếp tục đưa ra truyền bá sai trái bôi nhọ tràn lan dưới dạng sách giáo khoa, có thể hình dung được rằng điều này sẽ phá hoại đạo đức nhân loại lớn như thế nào.
Thậm chí sách giáo khoa ngày nay còn xảy ra tình trạng nghiêm trọng đến mức độ thế này, chẳng phải trong lịch sử lâu dài, các nền văn hóa cổ đại bị sửa đổi cũng là chuyện thường thấy đó sao?
Thần thoại Hy Lạp có trước thời Chúa Giê-su truyền Đạo trong kỷ nguyên văn minh lần này, do đó, nó đã bị cải biến rất nghiêm trọng đến mức các vị Thần trong Thần thoại không còn được con người kính trọng nữa. Tên của vị thần Hy Lạp cổ đại là Thần Zeus, ngày nay người ta dùng đặt tên cho chó đực, hơn nữa là cái tên được sử dụng phổ biến để đặt tên cho chó đực ở các nước phương Tây.
Từ văn hóa được lưu truyền đến ngày nay có thể thấy, các vị Thần Hy Lạp cổ đại bị con người gán cho nhiều tính cách tiêu cực như tham lam, háo sắc, ghen tuông, độc ác. Họ dường như sở hữu tất cả những ham muốn và ma tính của kẻ xấu, hiếm khi thấy được sự thiện lương và chính nghĩa của họ. Thần Zeus thậm chí còn bị bôi nhọ là kẻ thập ác bất xá. Tuy nhiên, trong văn học Hy Lạp cổ đại, bạn có thể thấy khá nhiều điều ngược lại. Trong các tài liệu này, Thần Zeus là hiện thân của công lý và trí tuệ, rất công bằng và vô tư đối với con người. Khi con người sống tử tế, Thần Zeus sẽ làm cho nông sản của họ tăng thêm thu hoạch có cuộc sống ấm no. Khi con người làm điều ác, thần Zeus sẽ giáng thiên tai để trừng phạt.
Nhà thơ Hy Lạp cổ đại thế kỷ thứ 8 TCN là Hesiod. Vì tuổi tác, ông bị nhầm với Seneca, một triết gia, chính trị gia và nhà viết kịch La Mã cổ đại trong lịch sử nghệ thuật phương Tây. Bức tượng này là một trong những bức tượng thạch cao chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học nghệ thuật ở Trung Quốc, nó rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật Trung Quốc. Tuy nhiên, trong nhiều thập kỷ, do kiểu tóc, ngoại hình và biểu cảm của nó, đã bị một số giáo viên mỹ thuật nhầm thành “cướp biển”.
Hesiod, một nhà thơ Hy Lạp vào thế kỷ thứ 8 trước Công Nguyên, trong tác phẩm “Works and Days” của ông có luận thuật rằng: “Thần Zeus đã ban tặng món quà chính nghĩa tốt nhất cho nhân loại. Bởi vì, bất cứ ai biết chính nghĩa và coi trọng chính nghĩa, Thần Zeus ở khắp mọi nơi sẽ ban phúc lành cho người ấy.”
Hình vẽ tượng Thần Zeus trên đỉnh Olympus, một trong bảy kỳ quan của thế giới cổ đại, được vẽ vào năm 1815 bởi nhà khảo cổ học, kiến trúc sư và nhà sử học nghệ thuật người Pháp Quatremère de Quincy. Bức tượng Thần Zeus trên đỉnh Olympia được hoàn thành bởi nhà điêu khắc Hy Lạp Phidias vào khoảng năm 435 trước Công nguyên, được đặt trong Đền thờ Thần Zeus ở Olympia, Hy Lạp. Tượng cao khoảng 12 mét được cho là làm bằng đồng mạ vàng, đá quý, ngà voi. Theo sách cổ, Thần Zeus một tay cầm vương trượng tay kia là nữ Thần chiến thắng, uy nghi ngồi trên ngai vàng. Tượng Thần đã biến mất sau một trận hỏa hoạn vào thế kỷ thứ năm sau Công nguyên, nhưng do thành tựu nghệ thuật của công trình đã thu hút sự chú ý trên toàn thế giới, nó đã được mệnh danh là một trong bảy kỳ quan của thế giới cổ đại.
Khi Hesiod khuyên người nắm quyền không nên làm điều ác, ông đã mô tả lại điều này: “Ai mà có hành vi hung bạo, Thần Zeus – người con của Cronus, với thiên lý nhãn vẫn thấy và trừng phạt. Thậm chí có những trường hợp cả thành phố bị trừng phạt chỉ vì một kẻ xấu làm điều ác, con trai của Cronus đã mang nạn đói và bệnh dịch đến cho họ. Vì vậy, người dân ở đó dần dần chết đi, vợ không sinh con, và nhà cũng bị Thần Zeus trên đỉnh Olympus phá hủy, và ít dần đi. Sau đó Thần Zeus tiêu huỷ đội quân khổng lồ, phá hủy các bức tường thành và đánh chìm tàu của họ trên biển”. Mặc dù những câu chuyện này đã trôi qua từ lâu, nhưng nội hàm của chúng không phải là không liên quan đến dịch bệnh ngày nay ở khắp nơi và dân số ngày càng thu hẹp.
Sau nền văn minh Hy Lạp cổ đại, do các nhà văn sáng tác tùy tiện và dân gian phụ họa, đã tạo nên nhiều phiên bản Hy Lạp khác nhau. Thần thoại với truyền thuyết là chủ thể, như nó không phải là một lịch sử nghiêm túc, và Hy Lạp cổ đại là một tổng thể gồm có một số lượng lớn các thành bang nhỏ, mỗi thành phố đều có những Thần thoại và truyền thuyết khác nhau, điều này cũng dẫn đến sự khác nhau. Điều này cũng đã dẫn đến hiện tượng có một số lượng lớn các mâu thuẫn, khó phân biệt rõ trong hệ thống Thần thoại Hy Lạp, do sự khác biệt về khu vực, thời đại.
(Còn tiếp)
(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/1/混乱的神话与传统的哲思(1)-426399.html
Đăng ngày 20-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.