Bài viết của một học viên trẻ bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2020] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng gia đình mình từ khi còn nhỏ. Tôi được sinh ra sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Hiện tôi đang học năm thứ ba đại học bên ngoài Trung Quốc. Tôi rất biết ơn Sư phụ tôn kính đã từ bi và cứu độ tôi. Ngài đã chăm lo cho tu luyện của tôi, ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh và vô hạn phúc phận.

Tôi đã may mắn gặp được một nhóm các đồng tu trẻ xuất sắc. Một học viên tên Mai (bí danh) đã mai mối và giới thiệu tôi với một học viên nam tên Jian (bí danh). Trong lần gặp mặt đầu tiên, Mai nhắc chúng tôi đừng để bản thân bị kéo xuống trong mối duyên phận này và rằng chúng tôi nên phối hợp cùng nhau để khởi tác dụng lớn hơn trong việc cứu người.

Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta nên có cách hòa hợp của riêng mình và không nên nhầm lẫn mối quan hệ của chúng ta với tình yêu và tình cảm của người thường. Chúng ta phải tu luyện một cách đường đường chính chính và đi tốt con đường tu luyện này.

Jian và tôi cũng quyết tâm cùng nhau tu luyện tinh tấn và giữ mình ở tiêu chuẩn cao. Tuy nhiên, trước khi chúng tôi gặp nhau, tôi đã bộc lộ ra nhiều quan niệm biến dị, bao gồm cả tâm sắc dục mạnh mẽ cùng các tâm chấp trước hiểm ác khác. Thông qua học Pháp, đọc các bài chia sẻ trên Minghui.org, và giao lưu với các đồng tu, tôi như thể tỉnh lại từ một giấc mơ, cảm thấy sợ hãi và hối hận sâu sắc.

Buông bỏ cám dỗ sắc dục

Trong cái thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường, tôi nghĩ mình là người bảo thủ, truyền thống, đạo đức cao thượng, một mực cự tuyệt những dụ hoặc của quan hệ nam nữ. Tôi biết trong truyền thống Trung Quốc, vợ chồng nên “tương kính như tân” (tôn trọng như thuở đầu).

Nhưng khi tình yêu thiết thực ở trước mặt, tôi nhận ra rằng mình đang hành xử theo những quan niệm hiện đại biến dị. Tôi đã yêu Jian và ấp ủ những cảnh tượng trong tâm trí từ những bộ phim lãng mạn, phim truyền hình, và trải nghiệm của những người bạn là người thường. Tôi đã bị loại ngọt ngào này hút vào và cảm thấy thật tuyệt.

Đến lần hẹn hò thứ ba, chúng tôi dường như đột ngột thay đổi từ hai đồng tu phối hợp, tôn trọng và lịch sự sang thành một cặp đôi người thường đang yêu. Chúng tôi đã tiếp xúc cơ thể rất gần gũi, và để cho dục vọng tự do kiểm soát chúng tôi.

Tôi tự trấn an mình rằng đã yêu thì phải theo cách này. Sau khi tận hưởng cảm giác đang yêu, chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau. Chúng tôi đã lầm tưởng rằng mình không đi lệch khỏi Pháp. Sau đó, tôi cảm thấy chúng tôi nên điều chỉnh lịch trình để học Pháp và luyện công trước. Nhưng chính niệm của tôi cũng chỉ lóe lên nhất thời. Ngay sau đó, tư tưởng sắc dục lại nổi lên.

Trên thực tế, học Pháp và luyện công trước khi có hành vi yêu đương chỉ là một nỗ lực để che giấu hành vi sai trái của chúng tôi và để mua một loại bảo hiểm nào đó cho hành vi của chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy rằng, so với những người bạn là người thường của mình, chúng tôi kiểm soát bản thân tốt, miễn là chúng tôi không vượt qua giới tuyến giải phóng tình dục, thì bình thường liếc mắt đưa tình, thường xuyên thăm hỏi, nắm tay, ôm ấp, v.v… đều là đương nhiên.

Sư phụ giảng:

“Có người làm điều xấu, chư vị nói rằng anh ta đã làm điều xấu, anh ta cũng không tin; anh ta thật sự không tin rằng mình đã làm điều xấu; có một số người dùng chuẩn mực đạo đức đang trượt dốc kia mà tự đo lường bản thân mình, cho rằng mình tốt hơn người khác, vì tiêu chuẩn để đánh giá đã thay đổi rồi. Dẫu tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại có thay đổi thế nào đi nữa, đặc tính của vũ trụ không hề thay đổi; Nó chính là tiêu chuẩn duy nhất để xác định người tốt xấu. Là người tu luyện, phải chiểu theo tiêu chuẩn này của vũ trụ mà yêu cầu chính mình, không thể chiểu theo tiêu chuẩn của người thường mà đặt yêu cầu cho mình được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng mình đã từ bỏ những ước thúc được dạy trong văn hóa truyền thống Trung Quốc về quan hệ giữa nam và nữ. Tôi đã không cư xử như một học viên chân chính mà giống như người mà Sư phụ đã mô tả:

“Nhưng một khi ra khỏi cửa đã không phải là người ấy rồi, lại hành xử như bản thân xưa kia” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã gửi một tin nhắn cho Jian để xin lỗi vì đã chiêu mời vật chất bại hoại vào trong trường không gian của chúng tôi do thiếu tinh tấn trong tu luyện, không hiểu rõ các Pháp lý, không tu khẩu, cũng như hiểu biết nông cạn về văn hóa truyền thống. Tôi nói dù thế nào trước hết anh ấy là đồng tu của tôi, sau đó mới là bạn trai của tôi. Theo những tiêu chuẩn trên cao tầng, chúng tôi đã cư xử vô cùng sai kém mặc dù chúng tôi nghĩ rằng mình đã làm tốt so với người thường.

Vào thời điểm này, chúng tôi chọn tiến tới cùng nhau và làm tốt hơn. Tôi quyết định rằng tôi phải chịu trách nhiệm cho tu luyện của chúng tôi. Là một cô gái, tôi nên dè dặt hơn, nhắc nhở Jian về danh giới giữa nam và nữ vì cựu thế lực đang chờ đợi bất kỳ cơ hội nào để cho phép sắc dục xâm nhập. Jian cũng nhận ra các vấn đề khi chúng tôi gặp nhau. Anh ấy nhắc tôi học Pháp nhiều hơn và nhanh chóng điều chỉnh bản thân khi cần thiết.

Điều chỉnh bản thân bằng cách hướng nội

Vài ngày sau, khi chúng tôi gặp nhau, Jian nói rằng anh đã học Pháp rất nhiều và đặc biệt đã đọc các bài viết trên trang web Minh Huệ về tâm sắc dục. Anh rất điềm tĩnh và lịch sự, chú ý đến cách cư xử khi ở trước mặt tôi. Nhưng tôi đã không theo kịp việc học Pháp của mình và không buông bỏ được sự phụ thuộc của mình vào anh ấy.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Tôi muốn nắm tay anh ấy như lúc trước, anh ấy khéo léo nói đùa và tránh đi. Lúc đó, tôi bị tâm ghen tuông và phẫn uất thao túng. Tôi đã tức giận như vị đại hòa thượng trong chùa thấy vị tiểu hòa thượng khai công khai ngộ.

Tôi tự nhủ: “Khi anh ấy muốn gần mình, mình đã nhắc anh ấy học Pháp và luyện công. Mình [là người] chủ động chỉ ra vấn đề. Nhưng bây giờ anh ấy lại đang tu tốt hơn mình rất nhiều và giữ khoảng cách với mình.”

Tôi không thể vượt qua được chướng ngại này trong tư tưởng cho đến khi tôi đọc được đoạn thơ này của Sư phụ tại buổi học Pháp nhóm:

“Mây bay đi trên [nền] trời xanh
Xin hãy mang tâm nguyện của tôi đến người thân yêu
Tôi và cô ấy sẽ cùng nhau tinh tấn cùng nhau tu luyện”
(Đới Thượng Ngã Đích Tâm Nguyện, Hồng Ngâm IV)

Tôi đã có thể buông bỏ những nút thắt trong tâm trí và đột nhiên trở nên cởi mở hơn. Jian và tôi gặp nhau trong khi đang hỗ trợ cho show diễn Shen Yun tại địa phương. Mối quan hệ của chúng tôi thật thần thánh và trong sáng! Tuy nhiên, tôi đã không bước đi tốt. Thấy Jian đã tiến bộ về vấn đề này, lẽ ra tôi nên mừng cho anh ấy để tự động viên bản thân tập trung vào việc học Pháp và tu tâm.

Sau khi buổi học Pháp kết thúc, Mai đã nói chuyện với chúng tôi rất lâu vì cô ấy thấy trạng thái tu luyện của tôi rất kém. Cô ấy nói rằng cô ấy trân quý chúng tôi như em trai và em gái của cô. Thấy chúng tôi về cơ bản chưa nhận thức ra được mức độ nghiêm trọng của việc ham mê sắc dục, cô ấy sợ rằng việc mai mối sẽ hủy hoại hai bạn đồng tu trẻ. Tôi đã cảm thấy rất xấu hổ.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi về nhà, tôi bắt đầu học Pháp nhiều. Tôi chép ra đoạn Pháp về buông bỏ dục vọng, sau đó đọc chúng nhiều lần. Tôi cũng đọc các bài chia sẻ về vấn đề này trên trang web Minh Huệ. Tôi nhận ra rằng nỗi bất bình trước đây của tôi không phải là tôi, nó chỉ là quỷ sắc dục trong chiều không gian của tôi, nó đang tức giận sau khi ham muốn của nó không được thỏa mãn.

Tôi bình tĩnh phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu của quỷ sắc dục và hoàn toàn phủ nhận những ý nghĩ xấu đó. Tuy nhiên, những cảnh hẹn hò của tôi với Jian cứ hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy vừa buồn vừa nhớ. Nó đã can nhiễu việc phát chính niệm của tôi.

Tôi muốn loại bỏ những suy nghĩ do “cái tôi giả” của mình tạo ra và không cho phép những vật chất bại hoại này phản ánh những cảnh tượng vào trong tâm trí tôi. Tôi phải đánh thức chủ ý thức của mình. Khi gặp lại Jian, tôi cảm thấy rõ ràng rằng thứ vật chất dính trước đây trong trường không gian của tôi đã bị loại bỏ và mối quan hệ của chúng tôi không khác gì các học viên khác.

Nhìn thấy anh ấy đứng đó, tôi biết rằng đây là học viên sẽ sống cùng tôi trong tương lai. Vào thời điểm đó, về cơ bản không có cảm giác chiếm hữu hay ham muốn sắc dục trong tâm trí của tôi. Chúng tôi không còn khao khát ở bên nhau cả ngày, cũng không ngại gặp nhau vì sự lệch lạc trước đây của mình. Đầu não tôi minh mẫn hơn rất nhiều, và tôi đã được an ủi khi nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Sư phụ giảng:

“Theo y học người ta nhìn nhận rằng thần kinh gây nghiện bị kích thích rồi, khi rất phát triển thì là trúng độc; kỳ thực không phải. [Vậy] là gì? Trong thân thể chư vị, qua thời gian lâu, tích lũy một ‘chư vị’ mà trông giống hệt cùng dạng với chư vị, nhưng mà là do thứ kia cấu thành, [nó] khống chế chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

“Tất nhiên nó không biết làm gì khác, nó chỉ nhất định đòi hút hít ma túy thôi. Không có, không hút thì không được. Tại sao? Vì nó đã sống rồi. Sau khi sống thì sao? Mọi người biết đó, chư vị mà không hút [tiếp], thì [vì] thân thể chư vị là [tiếp tục] tân trần đại tạ, nó cũng sẽ ngày càng nhạt đi, mờ nhạt dần đi, nó sẽ chết. Nó không muốn chết, cho nên nó đòi chư vị nhất định phải hút, để nó mạnh khỏe hơn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tu bỏ tâm sắc dục cần một quá trình, hơn nữa lặp đi lặp lại. Ví dụ, chúng tôi dành nhiều thời gian nói chuyện qua điện thoại. Tôi hiểu rằng, do sự tiếp xúc cơ thể trước đây của chúng tôi, một cơ thể chứa đầy dục vọng đã hình thành ở không gian khác. Bây giờ nó đói và sắp chết, vì vậy nó thúc giục tôi xem lịch sử trò chuyện của chúng tôi. Nó bổ sung năng lượng thông qua việc trò chuyện điện thoại của chúng tôi, vì vậy chúng tôi cần chú ý hơn khi nói chuyện và không nói những điều làm khuấy động chấp trước.

Tôi cũng thỏa thuận với Jian rằng chúng tôi sẽ không mất cảnh giác; nếu một trong hai chúng tôi thấy người kia làm sai, chúng tôi không nên ngần ngại chỉ ra. Là đồng tu, chúng tôi phải buông bỏ chấp trước vào thể diện và sợ bị chỉ trích. Nếu một bên ngần ngại nhắc nhở bên kia, chúng tôi biết thực ra đó là những thứ vật chất bại hoại đang trở ngại chúng tôi. Trong thời khắc cuối cùng này, chúng ta phải học Pháp nhiều hơn và đi trên chính lộ.

Trong khoảng thời gian hữu hạn còn lại cho tu luyện Chính Pháp, tôi sẽ tu luyện tinh tấn và nghiêm túc cứu nhiều người hơn. Tôi hy vọng rằng nhận thức của tôi sẽ hữu ích cho các bạn trẻ khác tham khảo.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/17/408864.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/26/188431.html

Đăng ngày 22-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share