Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-08-2020] Tôi là một học viên Đại Pháp trẻ. Tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Đại Pháp là lúc tôi còn rất trẻ và chưa đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân. Mặc dù chưa hiểu rõ các Pháp lý trong cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi cảm thấy mọi thứ trong sách đều đúng. Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ có thể trạng yếu ớt và dễ bị bệnh. Khi bị bệnh tôi thường chặn ngay nó lại bằng một vốc thuốc, do chủ nguyên thần của tôi rất yếu nên dễ chiêu mời phụ thể. Sau này khi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, các phụ thể này đã được Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) thanh lý.
Tôi thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp sau khi tốt nghiệp đại học. Ông, bà nội và dì của tôi tất cả đều đã tu luyện, nhưng cha mẹ của tôi thì không. Sau khi bà nội của tôi bắt đầu tu luyện, bà không còn ốm yếu nữa. Lúc đầu, ông nội của tôi phản đối không cho bà nội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và thường tuôn ra những từ ngữ thô tục bẩn thỉu bất cứ khi nào có dịp. Một thời gian sau ông nội bị ngã và phải nằm liệt giường. Bệnh viện không thể giúp được gì cho ông. Bà nội khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” không lâu sau thì ông hồi phục. Sau sự việc này, ông nội của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông nội của tôi mù chữ, nhưng kể từ khi bắt đầu tu luyện, ông đã có thể đọc được tất cả các sách Đại Pháp một cách thần kỳ!
Buông bỏ tâm oán hận
Khi đi sâu hơn vào tu luyện, tôi đã buông bỏ được tâm oán hận, thứ đã hình thành qua nhiều năm. Cha của tôi rất nóng tính. Mặc dù là con một nhưng ông rất khắc nghiệt với tôi. Từ nhỏ tôi phải làm việc đồng áng và thường bị la mắng nên tôi trở nên sống nội tâm, tự ti, yếu đuối và hèn nhát. Tôi vô cùng oán hận cha mình. Một ngày kia, tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đang xem mình là con gái của ông, chứ không xem bản thân là một người tu luyện. Là người tu luyện, chúng ta cần đo lường bản thân bằng nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Cha tôi cũng là một sinh mệnh và tất cả những việc ông đã làm với tôi đều là do nghiệp lực luân báo. Đó là nghiệp lực mà tôi đã tích từ đời trước, vậy tại sao tôi lại oán hận ông? Một học viên Đại Pháp cần buông bỏ mọi chấp trước của con người.
Tôi phải thay đổi tâm của mình thì cha tôi mới thay đổi. Khi dì của tôi bị bức hại, cha tôi đã lái xe đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả dì ra. Những ân oán giữa những người thân trong gia đình tôi đã được hóa giải. Giờ khi tôi gọi điện cho cha mình, chúng tôi có thể nói chuyện với nhau một cách dễ dàng. Tất cả những gì xảy ra trước đây đều đã tan biến hết.
Bị đưa đến trại tạm giam
Năm 2017, tôi bị đưa đến một đồn cảnh sát trong khi đi phân phát tài liệu giảng chân tướng. Có tám hoặc chín người đàn ông đã xông vào nhà tôi và lục soát. Họ rất hung hăng và hỏi tôi rất nhiều câu hỏi nhưng tôi đều từ chối trả lời; tôi đã không nói một lời nào. Tôi chỉ nhớ đến lời Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giảng:
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tối hôm đó, tôi bị chuyển đến một trại tạm giam. Mặc dù người đứng đầu trại tạm giam là một phụ nữ, nhưng đối với tôi cô ta tựa như đàn ông. Cô ta la hét và rất hung hăng. Tôi tự nhủ: “Mình có sợ cô ta không? Mình không sợ. Mình là một học viên Đại Pháp. Mình là một người tốt và mình không sợ cô ta.” Tôi không muốn ở lại đó nên đã cầu xin Sư phụ Lý giúp tôi thoát khỏi đó. Tôi biết chỉ Sư phụ mới có thể giúp mình ra khỏi được nơi này. Trong một tháng bị giam giữ ở đó tôi không ngừng cầu xin Sư phụ giúp đỡ hoặc phát chính niệm và giảng rõ chân tướng.
Không lâu sau, có một luật sư đến gặp tôi. Ở đây, tôi muốn nói thêm rằng việc thuê luật sư là vô cùng quan trọng. Thứ nhất, luật sư là kênh liên lạc giữa người bị tạm giam với thế giới bên ngoài. Sẽ có một dòng thông tin linh hoạt, cho phép chúng ta cộng tác với những người bên ngoài để hình thành chỉnh thể. Thứ hai, luật sư có thể gặp người bị giam giữ và điều đó khiến tà ác sợ hãi. Một yếu tố khác là nó tạo ra cơ hội tốt để giảng chân tướng. Nó cho phép mọi người và các thành viên trong gia đình hiểu rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp. Nhưng chúng ta không nên dựa vào luật sư.
Tôi rời khỏi trại giam mà không phải hứa hay ký bất cứ thứ gì. Ngày hôm đó, mẹ tôi đứng ở ngay cửa để đón tôi. Cũng có rất nhiều học viên mà tôi không nhận ra đã đến. Một học viên trông thấy tôi liền mỉm cười và gọi tên tôi. Mặc dù tôi không biết học viên này, nhưng tôi cảm nhận được sự từ bi và ấm áp của họ.
Sau đó tôi phát hiện rằng nhiều học viên ở bên ngoài Trung Quốc cũng tham gia giải cứu tôi khỏi trại tạm giam. Sau khi một trong những người thân của tôi sống ở nước ngoài nhận được tin về tình trạng của tôi, họ đã nói cho nhiều người khác cùng biết để hỗ trợ. Tôi rất cảm động trước hành động này của họ.
Khi mẹ tôi biết tôi bị cảnh sát bắt cóc, bà đã run lên vì sợ hãi. Bà kể cho cha tôi nghe những gì đã xảy ra bằng giọng run rẩy, và cả hai người họ, trước đây vốn chưa bao giờ đi đâu xa nhà, nay phải lên thành phố lớn để giúp người thân. Có rất nhiều học viên ở đó chào đón cha mẹ tôi. Họ giúp đỡ cha mẹ tôi liên tục trong suốt thời gian cha mẹ tôi ở đó. Các học viên đã đi cùng mẹ tôi đến văn phòng an ninh quốc gia mỗi ngày để yêu cầu thả tôi. Họ đã không bỏ lỡ một ngày nào và còn phát chính niệm cho tôi. Dần dần, mẹ tôi đã cảm động trước những hành động của họ. Bà nói: “Mọi người đều không biết con gái tôi, tại sao lại dành thời gian cho chúng tôi như vậy?” Các học viên trả lời rằng: “Tất cả chúng tôi đều là đồng tu. Chúng tôi là gia đình. Ngược lại khi chúng tôi gặp khó khăn, con gái của chị cũng sẽ đến giúp chúng tôi. Chúng tôi là một chỉnh thể!” Sau đó, mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện. Sau khi bắt đầu tu luyện, bà trở về làng nơi bà từng sinh sống để giảng chân tướng cho mọi người ở đó. Bà làm được rất tốt.
Khi giải cứu tôi, những học viên là người thân của tôi cũng đã phối hợp với nhau rất tốt. Họ đã liên lạc với ông bà của tôi, người mà họ đã không liên lạc trong hơn một thập kỷ. Mọi ân oán tan biến trong chốc lát. Đây là sức mạnh của Đại Pháp!
Năm 2019, tôi đã bị chặn tại một trạm kiểm tra an ninh ở sân bay. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát và phải đối diện với một phòng đầy cảnh sát. Tuy nhiên, tôi không sợ vì tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi là người chính nhất! Ban đầu, những bảo vệ rất lịch sự với tôi. Họ đưa tới một người chịu trách nhiệm “chuyển hóa” các đệ tử Đại Pháp với ý định tẩy não tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho họ. Họ mang đến các video và các bài báo phỉ báng Đại Pháp, nhưng tôi đã lắc đầu khi họ ép tôi phải xem và đọc chúng. Tôi tự nghĩ: “Mình sẽ không nhìn những thứ phỉ báng Đại Pháp, không nghe những lời vu khống.“ Tôi liên tục phát chính niệm và kết quả là những lời vu khống đã không thể tiến vào tâm trí tôi. Tôi biết các học viên khác không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi nên tôi chỉ có thể cầu xin Sư phụ giúp đỡ và dựa vào chính niệm của mình. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ và phát chính niệm.
Sau vài giờ, họ không thể thuyết phục được tôi bất cứ điều gì. Vì vậy họ bắt đầu hung hăng hơn, gồm cả chửi thề. Vài người đàn ông thay phiên nhau nói xấu tôi. Họ cố gắng lục soát cả người tôi, ghi âm lại những gì tôi nói và yêu cầu tôi cung cấp thông tin, nhưng tôi không hợp tác với họ. Hai người trong số họ kéo tôi đến một căn phòng gần đó. Trong lúc bị kéo đôi giày của tôi đã bị bung ra. Tôi sẽ không ăn uống. Họ gọi cho trưởng đồn cảnh sát và trưởng đồn nói rằng tôi nên viết giấy cam kết ngừng tu luyện. Tôi nói với một cảnh sát: “Tôi sẽ không viết.” Nhờ giúp đỡ của Sư phụ, họ đã đưa tôi đến sân bay vào chiều hôm sau.
Khi những sự việc này xảy ra, rõ ràng là tu luyện của tôi không đủ vững chắc. Nhưng trong thời khắc quan trọng nhất, tôi vẫn đặt Sư phụ và Đại Pháp lên hàng đầu. Vì tôi đã chọn Đại Pháp thay vì làm người trong thời điểm đó, tôi đang đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Sư phụ đã viết:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”
Tìm ra chấp trước căn bản
Tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi cũng tăng thời lượng và tần suất học Pháp. Tôi nghiêm túc hướng nội và tìm ra vấn đề căn bản của mình. Nói ra thật đáng xấu hổ nhưng sau hơn một thập kỷ tu luyện, tôi không biết tại sao mình lại muốn tu luyện! Tôi đã đọc trong Chuyển Pháp Luân rằng mọi người cần “phản bổn quy chân”, nhưng từ tận đáy lòng tôi vẫn không thể hiểu được điều này. Tôi biết một cách cảm tính rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và là chân chính, và đó là lý do tại sao tôi bắt đầu tu luyện, nhưng tôi chưa có những trải nghiệm sâu sắc trong Pháp. Mặc dù tôi cũng làm ba việc và khi các học viên khác hỏi tôi tại sao lại đi phát tài liệu giảng chân tướng, tôi sẽ nói rằng vì tôi muốn nói lời công bằng cho Đại Pháp, tôi đã không đặt cơ điểm là để thức tỉnh chúng sinh. Tôi đã không đặt mình ở vị trí thần thánh như vậy.
Một ngày nọ, nhờ sự an bài của Sư phụ, trong khi đang chia sẻ với hai học viên khác, điều gì đó mà một trong hai người họ nói ngay lập tức thức tỉnh tôi. Tôi đã rất kinh ngạc và lập tức hiểu lý do tại sao tôi muốn tu luyện, đó là để “Trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/2/409870.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/9/187742.html
Đăng ngày 27-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.