Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-07-2020] Đầu năm 2015, trong lần trò chuyện cùng một người đồng nghiệp mới tôi đã có dịp được biết về một số khía cạnh mờ ám của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau đó, thông qua Wechat, anh ấy đã gửi cho tôi rất nhiều thông tin không có ở Trung Quốc.

Tôi tin những gì mình đọc được. Không lâu sau đó, một cư dân mạng đã gửi cho tôi phiên bản điện tử của cuốn Chuyển Pháp Luân. Vì tôi từng nghe nói Pháp Luân Đại Pháp đang bị ĐCSTQ bức hại, nên tôi đã rất tò mò.

Lúc đó, tâm tôi tràn ngập tức giận đối với ĐCSTQ, nhưng tôi không có hứng thú lắm đến việc đọc cuốn sách. Tôi không đọc nó thường xuyên mà cách vài ngày mới đọc một lần, và phải mất sáu tháng tôi mới đọc hết cuốn sách.

Tuy nhiên, sau đó toàn bộ thế giới quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Vào thời điểm đó, tôi không có bất kỳ khái niệm nào về tu luyện. Tôi chỉ biết rằng điều Chuyển Pháp Luân dạy là tốt, nhưng tôi không chắc mình có nên tu luyện hay không. Liệu Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) có thực sự chăm sóc tôi không?

Đôi khi đang đi trên đường, tôi chợt nhớ đến những nội dung trong cuốn sách và hiểu thế nào là những thăng trầm trong cuộc sống; tôi đã không thể cầm được nước mắt. Tôi dần thức tỉnh.

Cơ thể được tịnh hoá

Hơn sáu tháng sau, một học viên đã mang đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi liền lập tức đọc ngay và học cách luyện năm bài công pháp.

Trong thời gian đó, tôi không đi làm vì lý do sức khoẻ. Một ngày nọ khi thức dậy, tôi cảm thấy trong đầu mình như thể có một lớp keo dày đặc và nó làm tôi cảm thấy rất đau đầu.

Tôi bị suy nhược thần kinh và thiếu máu trầm trọng đã hơn 10 năm qua, và chưa có ngày nào mà đầu tôi không đau. Và rồi vào một ngày nọ, sau khi thức dậy tôi cảm thấy khá hơn.

Rồi sau một ngày làm việc, tôi bắt đầu kiệt sức đến mức không còn đủ sức để nói. Nhưng lần này cơn đau đầu của tôi đã khác. Tôi muốn nằm xuống khi nhìn thấy chiếc giường, nhưng lại thấy mình không buồn ngủ chút nào. Tôi đã nằm như thế khoảng 1-2 giờ đồng hồ và sau đó chìm vào giấc ngủ.

Tôi chỉ thức được vài giờ trong ngày, phần còn lại tôi ngủ. Hiện tượng này diễn ra trong 5-6 ngày. Các triệu chứng của tôi dần được cải thiện, và tôi phát hiện ra đầu của mình không còn đau như trước nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Tôi rất vui, nhưng tôi cũng cảm thấy lạ.

Một ngày kia tôi chợt nghĩ: “Đây có phải là ‘tịnh hóa thân thể’ mà Sư phụ Lý đã giảng trong sách?” Sau đó khi tôi nói chuyện điện thoại với một học viên, anh ấy đã nói rằng đây là việc tốt. Tôi đã có ba lần được trải nghiệm như vậy và cơn đau đầu của tôi mỗi lúc một nhẹ đi.

Sư phụ giảng:

“Trước đây có nhiều học viên các địa phương viết cho tôi trong bài tâm đắc thể hội: ‘Thưa Sư phụ, con từ lúc ra khỏi lớp học trở về nhà, trên đường cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, tìm suốt cho đến khi về nhà’. Bởi vì nội tạng đều cần phải được tịnh hoá.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Có lần tôi bị tiêu chảy hơn một tuần mà không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào. Tôi đã bị chứng suy giáp gần 20 năm và nó chỉ biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Tôi cũng đã ngừng uống thuốc trong năm tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, và không cần phải dùng thuốc cho đến hôm nay.

Cải thiện mối quan hệ với mẹ

Kể từ khi tu luyện Đại Pháp, trở ngại lớn nhất của tôi là mối quan hệ với mẹ. Thái độ của tôi với bà rất tệ, và chúng tôi thường hay cãi nhau.

Sự khinh bỉ của tôi dành cho bà đã tích tụ nhiều năm và nó khiến tôi phải tự nhủ rằng: “Chúng ta từng có nhân duyên gì trong kiếp trước để đến bây giờ thành ra như thế này?”

Tôi cũng có ý nghĩ rằng tôi có thể hoàn trả điều mà tôi đã nợ bà theo cách khác, vì mối quan hệ của chúng tôi đang rất gay go. Mỗi khi nghĩ đến Pháp của Sư phụ, tôi lại tự trách mình. Nhưng ngay khi đối diện với mẹ, tôi lại hoàn toàn quên mất Đại Pháp.

Bất cứ khi nào bà nói điều gì đó vô lý, tôi sẽ lập tức nổi giận, và thậm chí còn trừng phạt bà bằng những lời lẽ khó chịu, vì nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Khi được Pháp của Sư phụ cảm hoá, tôi sẽ đối xử với mẹ tốt hơn, nhưng không lâu sau cãi lộn lại xảy ra. Chuyện này tiếp diễn mãi cho đến tháng Hai năm nay.

Vì đại dịch Vũ Hán bùng nổ, tôi bắt đầu căng thẳng. Thảm họa giống như tiên tri đã đến, và thời gian không còn nhiều nữa.

Tôi chỉ mới học được một ít các bài giảng và kinh sách của Sư phụ, vì vậy tôi nhận ra mình cần phải tăng tốc và học Pháp nhiều hơn nữa. Kể từ đó, tôi yêu cầu bản thân phải học Pháp ít nhất một bài giảng mỗi ngày.

Một ngày kia tôi nhận ra lý do mà tôi quá chán ngán mẹ mình đó là bà cứ nói năng thiếu suy nghĩ và luôn làm những việc không mong muốn. Tôi có nhắc bà, nhưng đâu lại vào đấy.

Tôi luôn đứng trên quan điểm của mình và nghĩ xem tại sao mẹ luôn làm như vậy.

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Đoạn này khiến tôi nhận ra rằng người tu luyện phải đối xử tốt với tất cả mọi người và đối xử tốt với người khác ngay cả khi người khác đối xử tệ với bạn. Tại sao tôi không thể chấp nhận con người của người khác?

Trạng thái của một người tu luyện phải là bình thản, và thái độ của tôi đối với người khác không nên bị ảnh hưởng bởi hành vi tốt hay xấu của họ; Tôi phải tử tế với người khác một cách vô điều kiện.

Chỉ khi tôi thay đổi bản thân từ bên trong thì môi trường quanh tôi mới trở nên tốt hơn. Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, tâm trạng của tôi lập tức thay đổi và có ít yếu tố khiến tôi cảm thấy bực tức với mẹ hơn.

Tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ không cãi nhau với bà nữa. Tôi nhẹ nhàng và kiên nhẫn giải thích lý do tại sao một việc phải được làm theo cách nào đó và cách kia tại sao lại không đúng.

Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp loại bỏ các nhân tố xấu.

Học cách hướng nội

Cách đây vài năm, được Sư phụ an bài, tôi đã gặp được một học viên khác trên mạng. Được cô ấy truyền cảm hứng, tôi đã học cách tìm các chấp trước của bản thân mình.

Khi đang trong mâu thuẫn, tôi có thể tìm thấy đủ mọi chấp trước tiềm ẩn qua những hành động của chính mình, những thay đổi trong cảm xúc và suy nghĩ. Sau khi tìm ra những chấp trước này, tôi lập tức phủ nhận chúng.

Tôi nghĩ: “Kiểu tư tưởng này không phải là của mình, hãy loại bỏ nó; tư tưởng kia không phải là của mình, loại bỏ nó.” Mặc dù chấp trước này có thể vẫn ở đó, nhưng thói quen này khiến tôi luôn cảnh giác.

Vì một khi tôi buông lơi và không phủ nhận nó, sau một thời gian dài, tôi nghĩ những quan niệm và tư tưởng đó là của tôi, và chúng có thể tiếp tục bị cựu thế lực lợi dụng.

Sư phụ giảng:

“Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, gọi là ‘bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất’” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi dần không còn chú ý mấy đến tư lợi cá nhân của mình. Nếu có ai đó hứa sẽ cho tôi cái gì đó nhưng lại không thực hiện được, thì tôi nhận ra rằng tôi hẳn đã mắc nợ họ trong một kiếp trước.

Nếu không phải như vậy, và người đó đã lấy đi thứ lẽ ra thuộc về tôi, thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Tôi là một người tu luyện, và điều quý giá nhất của một người tu luyện đó là “đức.” Chẳng phải người đó đã cấp đức cho tôi sao?

Tôi cũng học được cách hướng nội để hiểu được những điều xảy ra quanh mình. Ví dụ, để nghe được các bài giảng của Sư phụ, tôi đã mua một chiếc máy nghe nhạc hoạt động tốt. Nhưng chiếc thứ hai tôi mua thì không. Có lúc nó hoạt động có lúc không. Chuyện này diễn ra trong khoảng gần một năm và tôi nghĩ đó là do chất lượng của nó không tốt.

Gần đây, tôi mới nhận ra vấn đề của chiếc máy nghe nhạc là để nhắc tôi về trạng thái tu luyện; Đôi khi tôi học Pháp, và đôi khi tôi không học.

Sau khi nhận ra việc này, tôi đã học Pháp nhiều hơn trước. Chiếc máy nghe nhạc cũng đã hoạt động bình thường kể từ đó. Tôi đang cân nhắc có nên vứt nó đi hay không, nhưng tôi rất vui vì chiếc máy nghe nhạc đã được tái sinh nhờ sự thay đổi tư tưởng của tôi.

Tôi thường thở phào trước những điều kỳ diệu trong tu luyện và cảm thấy bản thân may mắn vì có thể đắc Pháp. Đồng thời lại cảm thấy hổ thẹn vì bản thân thiếu tinh tấn và có thể đã khiến Sư phụ lo lắng.

Sư phụ đã liên tục điểm hoá cho tôi, nhưng tôi không nhận ra và đã lãng phí rất nhiều thời gian quý báu. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/23/408781.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/21/187904.html

Đăng ngày 10-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share