Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ bảy giành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài của một học viên đến từ Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 03 – 11 – 2010] Kính chào Sư Phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử phụ trách công tác kỹ thuật của các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi rất biết ơn Sư Phụ và có nhiều suy nghĩ.Trong bài này, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm tu luyện mới đây của tôi trong việc hướng dẫn các học viên về kỹ thuật thiết lập một điểm sản xuất tài liệu.

1. Hoàn thành sứ mệnh

Để làm cho các điểm sản xuất tài liệu nhỏ phát triển mạnh trên một quy mô lớn, học viên là người điều phối đã thu xếp để tôi hướng dẫn kỹ thuật cho từng học viên và giúp họ thiết lập một trung tâm sản xuất tài liệu.

Một hôm tôi đến nhà của một đôi vợ chồng học viên, mang theo toàn bộ trang thiết bị của mình. Khi đó họ rất bận rộn, vì vậy tôi đã ở đó. Với cách đó tôi có thể sản xuất các tài liệu giảng chân tướng trong khi dạy họ kỹ thuật khi họ có thời gian. Tôi nhận ra thật quan trọng với tôi khi hướng nội và điều chỉnh trạng thái tu luyện của mình và phối hợp với các đồng tu để cùng nhau thăng tiến.

Người nữ học viên chưa bao giờ đi học và không biết chữ và người học viên nam chỉ học đến trung học. Để tránh cho họ khỏi lo ngại về việc sử dụng thiết bị, trước tiên tôi dạy họ cách sử dụng chuột. Tôi cũng dạy nam học viên thao tác từng bước một. Đầu tiên tôi dạy ông duyệt Internet cho đến khi ông cảm thấy có thể sử dụng một cách tự tin. Sau đó, tôi dạy ông một vài lần từng bước một cách tải về các tài liệu từ Internet.

2. Tu luyện và cùng các học viên đề cao trong khi dạy họ về kỹ thuật

Một tuần sau, con gái của vợ chồng học viên trở về nhà, vì vậy người điều phối đã thu xếp cho tôi đến một nơi khác và quay lại nhà họ sau. Đêm hôm đó, tôi đến nhà của một cặp vợ chồng học viên là nông dân mang theo thiết bị của mình. Cùng với cặp vợ chồng nông dân, còn có một học viên thứ ba cũng ở đó để học kỹ thuật. Người học viên thứ ba phải làm việc đồng áng cả ngày, vì vậy anh chỉ đến học được vào buổi tối.

Vợ chồng người nông dân này dạy rất sớm vào buổi sáng và làm việc cả ngày trên cánh đồng, và họ cũng phải tìm thời gian để học Pháp. Nhìn thấy những thử thách mà họ gặp phải, tôi tự nhắc nhở mình phải buông chấp trước về bản thân của mình sang một bên và đặt vào hoàn cảnh của họ mà quan tâm đến họ. Tôi nên thu xếp thời gian theo lịch trình công việc của họ và phối hợp tốt với họ.

Họ làm việc vất vả đến mức mà có lúc họ thậm chí không có thời gian để ăn uống. Người học viên thứ ba đến vào khoảng 9 giờ mỗi tối để học kỹ thuật. Nhưng tôi không muốn anh thức khuya quá, vì vậy tôi bảo anh về nhà sau 10 giờ 30. Hai ngày sau, ngay sau khi người học viên thứ ba đến, anh nói: “Tôi có thể đưa ra đề nghị này được không? Tôi sẽ về sau khi chúng ta phát chính niệm cùng nhau vào nửa đêm”. Tôi đã cảm động và để anh ở lại đến nửa đêm.

Bất chấp điều kiện khó khăn ở nông thôn và khối lượng công việc nặng nhọc, những học viên này đã rất quyết tâm và không cho phép bất kỳ điều gì can nhiễu đến việc học kỹ thuật của họ. Tôi đã rất cảm động bởi cái tâm thuần khiết và nguyện ước cứu độ chúng sinh của họ và tôi cũng được khích lệ tinh tấn hơn nữa. Họ đi ra đồng làm việc trước 5 giờ vào mỗi buổi sáng, và thức dậy để tập công. Vào buổi tối, chúng tôi đi ngủ sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Cứ khi nào đôi vợ chồng này có thời gian, tôi lại dạy họ kỹ thuật.

Người nữ học viên rất quyết tâm học. Bà nói: “Rất là tuyệt vời nếu như tôi biết cách làm tài liệu. Về sau, cứ khi nào tôi cần một ít, tôi có thể tự làm chúng, thay vì chờ đợi anh mang chúng đến cho tôi”.

Tôi kiên nhẫn dạy bà và làm từng bước cùng bà để bà ghi nhớ được dễ dàng hơn. Đôi khi tôi mất một lúc khá lâu để giải thích thấu đáo từng bước cho bà, nhưng tôi luôn dạy bà với sự kiên nhẫn. Quá trình dạy cho các học viên về máy tính cũng là một cơ hội để tôi nâng cao tâm tính của mình.

Một lần người nữ học viên đang thực hành cách in tài liệu. Bà hỏi tôi từng bước một và khi tôi sắp nói với bà thì bà đã click vào một chỗ nào đó ở trên màn hình rồi, và bước mà bà đã làm thậm chí còn dễ hơn bước mà tôi chuẩn bị chỉ cho bà. Những điều thần diệu mà chúng tôi gặp đều tùy thuộc vào việc chính niệm của chúng tôi ra sao và chúng tôi để tâm vào những gì mà chúng tôi đang làm như thế nào. Miễn là chúng tôi mang theo tâm thuần tịnh, Sư Phụ sẽ giúp chúng tôi.

Trong thời kỳ bận rộn nhất của mùa nông, các học viên đã học cách tìm kiếm trên Internet và tải về các tài liệu trong vòng một tháng. Ngay cả người nữ học viên cũng có thể tự in tất cả các tài liệu. Tôi không chỉ có thêm kinh nghiệm trong việc dạy kỹ thuật, mà tâm tính của tôi cũng được đề cao rất nhiều. Ban đầu tôi rất thường được các học viên khen ngợi, và bằng cách hướng nội, tôi đã nhận ra tâm hiển thị được che dấu của mình. Sau đó, ngay khi tôi nhận ra mình bắt đầu hiển thị chuyên môn của mình, tôi đã loại bỏ tâm đó ngay lập tức.

Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2004”:

…Vì chư vị là những sinh mệnh vô vị kỷ được tạo ra bởi Đại Pháp có vai trò trong Chính Pháp và thực sự đã giác ngộ. Nếu tôi không làm điều đó, thì đến lúc cuối cùng của lịch sử này thì toàn bộ chúng sinh đều sẽ kết thúc. Khi một người quan tâm đến những người khác trong khi làm mọi việc và thể hiện lòng vị tha trong quá trình thực hiện việc đó, thì đó là vì xuất phát điểm của người đó là vô ngã.” (tạm dịch)

Tôi thường tự nhắc mình phải vị tha và vô ngã và phối hợp với các đồng tu một cách vô điều kiện.

Để bảo vệ môi trường khỏi bị can nhiễu và dạy kỹ thuật cho các đồng tu, hằng ngày tôi bắt đầu phát chính niệm thường xuyên hơn để loại bỏ tất cả tà ác và không cho nó có bất kỳ một cơ hội nào để can nhiễu chúng tôi. Trong nhiều năm, cứ khi nào chúng tôi gặp phải can nhiễu với điểm sản xuất tài liệu, chúng tôi luôn luôn giải thể nó bằng việc phát chính niệm.

Chẳng hạn, có lần một học viên làm công việc sản xuất tài liệu bị bắt, và tôi là người duy nhất biết điều này. Tôi duy trì phát chính niệm hàng giờ liên tục trong một ngày và đêm trong một thời gian dài. Nếu tôi cảm thấy mệt, tôi nằm xuống nghỉ ngơi hoặc học Pháp một lúc, sau đó tôi tiếp tục phát chính niệm. Có một lần, tôi ngủ gật, và tôi nghe thấy ai đó đang gọi tên tôi và giọng nói nghe giống người đồng tu đã bị bắt. Tôi nhận ra rằng Su Phụ đã điểm hóa cho tôi rằng học viên đó cần tôi hỗ trợ chính niệm cho anh trong thời điểm quyết định đó. Sau đó tôi tỉnh dậy ngay lập tức để phát chính niệm. Được Sư Phụ gia trì, tâm tôi rất minh bạch và chính niệm rất mạnh mẽ. Ngày hôm sau, người đồng tu đã trở về, và anh ấy kể với tôi rằng ngoài việc giảng chân tướng ra, toàn bộ thời gian anh cũng phát chính niệm.

Khi tôi ở cùng hai vợ chồng học viên nông dân, để bảo vệ môi trường tốt đó, tôi đã gắng hết sức phát chính niệm mỗi giờ, và chúng tôi chưa bao giờ bị can nhiễu.

Thỉnh thoảng khi chúng tôi tập công cùng nhau, các học viên đã nối máy mp3 với loa và nhạc tập công của chúng tôi có thể nghe được từ xa. Lúc đầu, tôi bảo các học viên cẩn thận và tôi giảm âm lượng xuống còn rất nhỏ. Sau đó tôi hiểu rằng hầu hết những người dân làng ở đó đều hiểu sự thật về Pháp Luân Công và các học viên thậm chí còn học Pháp và tập công ở nơi công cộng.

Trong khi làm việc tại điểm sản xuất tài liệu, tôi thường tự hỏi: Nếu tôi là một học viên phải trang trải cho cuộc sống của bản thân bằng cách làm công việc đồng áng hằng ngày, liệu tôi có thể vẫn tinh tấn và kiên định làm tốt ba việc bất chấp tất cả những khó khăn về vật chất không?

Trong thời gian đó, toàn bộ những chấp trước truy cầu sự thoải mái không còn cơ hội để phát triển ở trong tôi. Thình thoảng cứ khi nào tôi cảm thấy buồn ngủ và tôi muốn nằm xuống một lúc, ngay khi niệm đó xuất ra, tôi lại cảm thấy rất có lỗi rằng các học viên đang làm việc rất cực khổ còn tôi lại ở nhà cả ngày. Làm sao tôi có thể viện cớ cho bản thân để truy cầu sự thoải mái trong khi họ đang làm việc rất vất vả cơ chứ? Tôi đã tập các bài công pháp đứng và không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Tôi cũng phụ giúp các học viên làm công việc nhà để tiết kiệm một chút thời gian cho họ.

Trong vòng một tháng, các học viên đã học gần hết tất cả các kỹ thuật cần thiết để vận hành một điểm sản xuất tài liệu. Chúng tôi quyết định để họ tự thực hành trong một thời gian. Tôi trở lại nhà của cặp vợ chồng đầu tiên và tiếp tục dạy họ kỹ thuật.

3. Trân quý cơ hội giành cho các học viên cùng nhau tu luyện và thăng tiến trong quá trình trợ Sư Chính Pháp

Trước khi tôi quay trở lại, cặp vợ chồng đầu tiên đã bị can nhiễu và có người đã bảo họ cảnh sát đang dự định làm điều gì đó với họ. Để loại trừ can nhiễu, chúng tôi đã phát chính niệm trong một thời gian dài, và chúng tôi cũng chia sẻ những hiểu biết của mình từ khía cạnh của Pháp và khuyến khích lẫn nhau. Chúng tôi kiên định phối hợp như một chỉnh thể và không để bất kỳ sơ hở nào. Bằng việc hướng nội và phát chính niệm, can nhiễu đã nhanh chóng được loại trừ.

Chúng tôi học Pháp và tập công cùng nhau hằng ngày, và chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong các bữa ăn. Cả hai học viên này có rất ít quan niệm và họ mang tâm thuần tịnh. Bằng việc cùng tu luyện với họ, tôi cũng đang thay đổi bản thân về cơ bản.

Một lần tôi bị can nhiễu bởi nghiệp tư tưởng. Tôi nhận ra rằng tôi nên suy nghĩ mọi việc giống như một vị thần. Sau khi tôi có suy nghĩ đó, toàn bộ nghiệp tư tưởng không tốt bị giải thể ngay lập tức.

Sư phụ giảng: “Các đệ tử chuyên tu tu luyện tại các chùa trong tương lai cũng phải vân du nơi người thường”. (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân). Trong nhiều năm, để duy trì hoạt động bình thường sản xuất tài liệu giảng chân tướng và tránh bị thiệt hại và can nhiễu, tôi thường mang toàn bộ thiết bị theo mình và di chuyển từ nơi này đến nơi khác.

Thỉnh thoảng khi con gái của các đồng tu về thăm họ, môi trường trở nên ấm cúng và vui vẻ hơn, nhưng tôi bỗng cảm thấy rất ngượng ngùng và cô độc. Khi đó tôi nghĩ, tôi đến đây để trợ Sư Chính Pháp cùng các đồng tu, sao tôi lại cảm thấy ngượng ngùng? Sư Phụ giảng:

Tại thế tục này toàn dựa vào chư vị tự mình bước đi cho ‘chính’, trong hoàn cảnh phức tạp này làm thế nào có thể bước ra khỏi người thường. Người thường truy cầu gì, người thường muốn được gì, người thường làm những gì, nói những gì, hành [xử] gì, đối với chư vị mà giảng, đều là phải tu bỏ đi.” (“Giảng Pháp tại Manhattan” năm 2006)

Sau khi học Pháp, tâm ngượng ngùng này dần dần biến mất

Sư Phụ dạy chúng ta: “Hoàn cảnh càng nới lỏng, [thì] lại càng không được lơi lỏng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm”)

Khi chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy các học viên kỹ thuật cần thiết để vận hành điểm sản xuất tài liệu, học viên là người điều phối đã luôn nhắc nhở tôi rằng tôi phải tu luyện bản thân thật tốt và tinh tấn và chỉ mang sự chân chính đến cho các đồng tu. Tôi không nên để những chấp trước hay thiếu sót của bản thân mình gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho các đồng tu. Về điểm này, vợ chồng học viên và tôi có cùng suy nghĩ. Kết quả là, khi chúng tôi phối hợp với nhau, chúng tôi có một cảm nhận mạnh mẽ về công việc đang làm như một chỉnh thể và tất cả chúng tôi đều có yêu cầu cao hơn cho chính mình. Vợ chồng học viên nói với tôi rằng những kinh nghiệm tu luyện với tôi đã khuyến khích thúc đẩy họ rất nhiều. Ngay cả khi chỉ có mình họ thôi, họ cũng bắt đầu điều chỉnh bản thân theo những tiêu chuẩn của một người tu luyện. Trong một môi trường thuần tịnh như vậy, một số thiếu sót trong tu luyện của tôi cũng được tu chính.

Người điều phối nói với tôi rằng các học viên ở một nơi khác đang chuẩn bị thiết lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Anh ấy hỏi liệu tôi có thể tới địa điểm mới đó để dạy các học viên kỹ thuật và giúp họ thiết lập điểm sản xuất tài liệu không.

Không kể là điều gì mà Sư Phụ đã an bài cho tôi làm trong tương lai, tôi chỉ có niệm này: Tôi sẽ để Sư Phụ quyết định mọi việc cho mình, và toàn bộ kiến thức mà tôi có, tôi sử dụng để hoàn thành những yêu cầu của Đại Pháp và nhóm của chúng tôi. Sinh mệnh của tôi là được tạo ra bởi Đại Pháp, mọi thứ tôi có và biết đều thuộc về Đại Pháp, và tôi sẽ cố gắng hết mình để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, từ đó hoàn thành thệ ước từ tiền sử của mình.

Đa tạ Sư Tôn! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/3/231756.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/15/121431.html
Đăng ngày: 02– 12 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share