Bài viết của Cát Thiện, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-08-2020] Vào khoảng ngày 20 tháng 7 năm 2000, hơn 20 học viên Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương của tôi, bao gồm cả tôi, bị cảnh sát bắt cóc và đưa đến trung tâm tẩy não. Cảnh sát và lính canh đã ép chúng tôi phải từ bỏ đức tin của mình. Với chính niệm chính hành, chúng tôi không bao giờ khuất phục trước nỗ lực tẩy não của họ. Tôi nhớ mình đã viết ra câu này: “Tôi thật may mắn khi đắc được Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 50. Tôi sẽ tu luyện mãi mãi, cho đến khi đạt viên mãn.”

Đã 20 năm trôi qua. Trong bức hại tràn lan, Sư phụ luôn nắm tay và bảo hộ tôi. Mỗi bước tôi đi trên con đường của mình đều có Sư phụ chỉ dẫn và bảo hộ. Không lời nào có thể bày tỏ hết lòng cảm ân của tôi, vì vậy tôi không bao giờ dám buông lơi tu luyện. Mỗi ngày, tôi đều yêu cầu mình phải nỗ lực tinh tấn.

Trong 22 năm qua, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ việc luyện công hàng ngày. Tôi tin rằng mình không thể được xem là người tu luyện nếu không luyện công. Vì vậy, cho dù tôi đang ở nhà hay ở ngoài thị trấn, và ngay cả khi tôi đang trên tàu đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, tôi vẫn luyện công. Kể từ khi việc luyện công toàn cầu buổi sáng bắt đầu, tôi đã tham gia mỗi ngày. Bản nhạc luyện công mới được công bố vào năm 2018 và kể từ đó tôi đã dậy lúc 3 giờ 20 phút sáng để luyện công đủ hai tiếng rưỡi.

Tôi bắt đầu học Pháp vào lúc 7 rưỡi sáng mỗi ngày. Tôi dành hầu hết thời gian để ghi nhớ Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm. Gần đây tôi học thuộc kinh văn mới “Lý tính” của Sư phụ. Hiện tôi đang học thuộc Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm IV. Tôi đọc và ghi nhớ Pháp đến tận 9 giờ 55 phút sáng, sau đó phát chính niệm và đi ra ngoài để giảng chân tướng. Sau khi ăn trưa, tôi lại học Pháp. Tôi cũng học Pháp vào buổi tối. Khi trạng thái của tôi tốt, tôi đọc đến tận 11 giờ 30 phút tối. Khi trạng thái của tôi không tốt, tôi tạm dừng lúc 9 giờ 55 phút tối. Sau khi phát chính niệm lúc 10 giờ tối, tôi đọc các kinh văn mới của Sư phụ trên trang web Minghui.org hoặc gửi danh sách những người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ngày hôm đó lên trang web Epoch Times. Trong vài năm qua, tôi đã học thuộc Hồng Ngâm I-IV, nhưng tôi vẫn đang cố gắng học thuộc tập thứ năm. Hiện tôi đang học thuộc một vài trang của cuốn Chuyển Pháp Luân và sau đó học thuộc Hồng Ngâm V. Tôi dự định sẽ đọc tất cả các bài giảng khác sau khi học xong Chuyển Pháp Luân lần này. Tôi luôn ngồi trong tư thế kiết già khi học thuộc Pháp.

Tôi hầu như không bao giờ bỏ lỡ việc phát chính niệm vào bốn thời điểm toàn cầu. Nếu bỏ lỡ vì một lý do rất đặc biệt, tôi sẽ luôn thực hiện bù. Vào lúc 6 giờ sáng, giữa trưa và 6 giờ chiều, tôi phát chính niệm trong 30 phút, nhưng chỉ 10 phút vào lúc nửa đêm do buồn ngủ. Khi ở nhà, tôi cũng phát chính niệm 10 phút mỗi giờ đồng hồ. Khi giảng chân tướng, tôi phát chính niệm trong toàn bộ thời gian.

Tôi tự đặt ra quy tắc cho bản thân rằng mình phải giảng chân tướng trực diện mỗi ngày, và tôi phải thuyết phục được ít nhất 10 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ mỗi ngày. Tôi sẽ không về nhà cho đến khi hoàn thành mục tiêu. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày. Đêm trước Tết Nguyên đán năm nay, nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã thuyết phục được 16 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi tôi về đến nhà thì đúng vào thời điểm bữa cơm tất niên của gia đình.

Khi đại dịch bắt đầu, các con của tôi đã cầu xin tôi: “Mẹ đừng ra ngoài. Mẹ là người tu luyện, mẹ sẽ không nhiễm vi-rút, nhưng mẹ có thể mang vi-rút về nhà và lây nhiễm cho chúng con.” Tôi nói: “Vi-rút sẽ không dám lại gần người tu luyện. Sao mẹ có thể mang vi-rút về nhà được? Mẹ đang cứu người. Đang làm việc tốt. Các con sẽ được phúc báo. Dù sao, các con đều đã thoái Đảng. Vi-rút cũng sẽ không nhiễm sang các con. Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì cả.” Chúng đều bị tôi thuyết phục.

Tôi ra ngoài giảng chân tướng mỗi ngày trong dịp Tết Nguyên đán. Lúc đầu, tôi không đeo khẩu trang, nhưng tôi phát hiện ra mọi người không dám nói chuyện với tôi, vì vậy tôi cũng đeo khẩu trang. Khi đeo khẩu trang, thật khó để nói chuyện trực tiếp. Cứ như tôi phải hét lên. Tôi nói chuyện với hầu hết những người mà tôi gặp trong khu dân cư của mình. Mọi người đều sẵn sàng lắng nghe tôi. Tôi nói với họ: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công đang làm việc tốt. Trong đại dịch, Sư phụ chúng tôi muốn chúng tôi cứu người. Nếu bạn là thành viên của ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó, từng thề sẽ cống hiến sinh mệnh của mình cho Đảng, bạn nên rời khỏi nó, giữ lấy mạng sống cho mình.” Hầu hết họ đều đồng ý thoái. Sau đó, tôi khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” có thể giúp cứu họ vào thời khắc nguy nan.

Tôi mang theo những cuốn tài liệu giảng chân tướng và tặng chúng cho những chúng sinh có thể tiếp nhận những gì tôi nói. Tôi dặn họ hãy chuyển tài liệu cho cả những người thân và bạn bè khi họ đã đọc xong. Tôi trân trọng trao cho họ cuốn tài liệu và bảo họ rằng nó có thể cứu mạng họ. Hầu hết mọi người đều vui vẻ chấp nhận. Tôi cũng tặng những lá bùa hộ mệnh “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cho những người muốn chúng. Tôi không ép mọi người phải nhận chúng, bởi vì họ sẽ tự tạo nghiệp khi không trân quý hoặc vô tình vứt chúng đi.

Trong thời gian diễn ra đại dịch, số người mà tôi giúp thoái Đảng vẫn như thường lệ. Tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi. Miễn là có tâm cứu người, thì tôi sẽ có thể làm được.

Có hơn chục học viên ở khu vực của tôi. Hai người trong số đó là học viên trẻ, nhưng không biết sử dụng Internet. Những người khác bằng tuổi tôi và họ cũng không biết sử dụng Internet. Tuy nhiên, họ đều coi trọng việc giảng chân tướng trực diện. Tôi từng in các cuốn Tuần báo Minh Huệ cho họ. Nhưng đọc nó rất mất thời gian và họ không có chỗ để cất tài liệu khi họ tích dồn lại. Năm ngoái, tôi đã thuyết phục họ mua máy nghe nhạc MP3. Thứ ba hàng tuần, tôi tải xuống bản ghi âm của Tuần báo Minh Huệ và cài đặt trên thiết bị của họ. Họ sẽ nhận lại thiết bị tại nhà tôi. Khi đại dịch bắt đầu, một số học viên không thể ra ngoài, vì sợ hãi hoặc vì phong tỏa, vì vậy tôi đã chuyển máy nghe nhạc MP3 cho họ.

Một học viên ngoài 80 tuổi sử dụng xe lăn. Tôi chuyển máy nghe nhạc MP3 cho bà ấy mỗi tuần. Bà nhờ con trai và con dâu đưa bà ra ngoài để giảng rõ chân tướng. Ngay cả trong đại dịch, bà vẫn có thể thuyết phục mọi người thoái Đảng. Tôi cũng cài đặt các bản ghi âm tài liệu giảng chân tướng khác trên máy nghe nhạc MP3, để mọi người có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp. Kết quả rất tốt. Mọi người đều có thể giảng chân tướng trong đại dịch. Chúng tôi nói với nhau: “Hãy nắm lấy tay nhau, đừng bỏ lại ai phía sau. Chúng ta hãy cùng Sư phụ trở về nhà.”

Các đồng tu đưa cho tôi danh sách những người mà họ đã thuyết phục thoái Đảng. Tôi luôn kiểm tra danh sách cẩn thận, vì một số người có thể sử dụng cùng hóa danh. Nếu điều đó xảy ra, tôi viết một trong những cái tên vào danh sách khác, đảm bảo không để trùng tên trên một danh sách. Tôi luôn tải các danh sách lên trang web Epoch Times ngay khi các học viên chuyển danh sách cho tôi. Nếu tôi không thể nhận ra được chữ nào đó, tôi sẽ không cố đoán. Tôi đánh dấu và hỏi đồng tu về nó vào ngày hôm sau. Tôi đăng các danh sách với hơn 300 người thoái mỗi tuần. Tôi kiểm tra kỹ trên trang web của Epoch Time để đảm bảo mọi thứ đều theo thứ tự. Nếu các biên tập viên của Epoch Times có câu hỏi, tôi trả lời ngay lập tức.

Thời gian bây giờ chúng ta có cho tu luyện đều là nhờ sự gánh chịu to lớn của Sư phụ. Đối với một người tu luyện, thứ trân quý nhất là thời gian. Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp có sứ mệnh cứu người. Vì vậy, đối với chúng ta, thời gian là sinh mệnh, bởi vì cứu người cần thời gian. Để cứu nhiều người hơn, chúng ta phải học Pháp để có thêm sức mạnh, vì vậy tôi trân quý từng giây. Tôi đã giảm thời gian ngủ. Trong nhiều năm, tôi chưa bao giờ ngủ quá năm tiếng đồng hồ mỗi ngày. Đôi khi tôi phát chính niệm lúc 11 giờ tối, đi ngủ và sau đó lại phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Tôi thức dậy lúc 3 giờ 20 phút sáng và không ngủ tiếp. Thay vào đó, tôi ngồi đả tọa một giờ đồng hồ và luyện các bài công pháp đứng trong một tiếng rưỡi. Đôi khi, tôi đi ngủ sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Tôi hiếm khi không thức dậy được lúc 3 giờ 20 phút sáng, nhưng nếu tôi đã ngủ, tôi vẫn dậy trước 5 giờ. Tôi có trải nghiệm rằng càng ngủ nhiều tâm trí tôi càng uể oải. Giảm ngủ giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Tôi nghe các bản ghi âm Tuần báo Minh Huệ và các bài chia sẻ khác của học viên khi tôi làm việc nhà và ăn cơm.

Tôi làm những bữa ăn đơn giản. Tôi không phải là một đầu bếp giỏi. Khi tôi còn trẻ, chồng tôi nấu ăn cho gia đình. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cố hết sức làm những gì có thể. Tôi thường nấu súp, vì nó không mất nhiều thời gian. Ngoài ra, chúng tôi có thể ăn lại đồ ăn còn lại cho hai hoặc thậm chí bốn bữa khác. Hai cô con gái của chúng tôi rất tốt với bố mẹ. Chúng sống gần đó và đôi khi nấu ăn cho chúng tôi. Tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho chúng, vì vậy tôi thường tự nấu ăn trưa. Vào cuối tuần, chúng đến ăn trưa với chúng tôi, vì vậy tôi có thời gian để đọc Pháp sau khi đi giảng chân tướng về. Sau bữa trưa, tôi sẵn lòng rửa bát, nhưng các con gái của tôi luôn làm việc đó thay tôi: “Mẹ hãy đi đọc Pháp, để chúng con rửa.” Chúng cũng giúp tôi tiết kiệm thời gian.

Nếu ai đó hỏi tôi coi điều gì là quan trọng trọng nhất, câu trả lời của tôi là thời gian.

Tôi hầu như không bao giờ mang theo điện thoại di động trong 20 năm qua. Sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở chúng tôi phải chú ý đến vấn đề an toàn của điện thoại di động. Lúc đầu, gia đình tôi phàn nàn rằng họ không thể liên lạc với tôi. Tôi kiên nhẫn giải thích lý do. Bây giờ họ đã quen với việc đó. Nếu vì lý do đặc biệt nào đó tôi phải mang theo điện thoại di động, tôi sẽ mang nó về nhà ngay sau khi sử dụng. Tôi cũng đặt điện thoại ở một góc xa trong nhà khi các học viên đến thăm tôi hoặc khi tôi đang làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi không sử dụng các ứng dụng mạng xã hội. Điện thoại của tôi chỉ để nghe gọi.

Tôi tin rằng trang web Minghui.org nằm trong sự giám sát, bảo hộ của Sư phụ, và không ai có thể chặn trang web, vì vậy tôi truy cập vào trang web mỗi ngày.

Có camera giám sát xung quanh tòa nhà của tôi. Tôi thường nói với chúng rằng: “Các bạn cũng là sinh mệnh đến vì Pháp. Đừng tiếp tay cho cái ác. Đừng theo dõi các học viên Đại Pháp. Khi các học viên bước vào tầm nhìn của bạn, các bạn hãy nhắm mắt lại ngay lập tức. Đừng cung cấp bất kỳ thông tin nào cho tà ác – chúng sẽ sử dụng thông tin đó làm bằng chứng để bức hại các học viên. Các bạn phải lựa chọn đúng để có một tương lai tốt đẹp.” Tôi tin rằng chiếc camera hiểu tôi và không làm điều xấu.

Đây là những kinh nghiệm và nhận thức của tôi trong quá trình tu luyện.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/28/411043.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/26/186940.html

Đăng ngày 26-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share