Bài viết của Xiaoyu, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2019]

Vào mùa Xuân năm 2001, một học viên khác đã kể với tôi về Yanxi, học viên này sống ở một vùng hẻo lánh trên núi. Cô ấy nói, “Yanxi không có internet và không thể tìm thấy kinh sách và thông tin của Pháp Luân Đại Pháp để đọc. Cô ấy có một đứa con nhỏ phải chăm sóc và không thể xa nhà. Cô ấy muốn ai đó chuyển tài liệu cho cô ấy nhưng cần phải biết rằng cô ấy sống ở rất xa, mất khoảng sáu hoặc bảy giờ đi tàu. Liệu chị có thể đi được không?”

Tuy nơi đó ở xa và giá vé khá cao nhưng tôi vẫn đồng ý đi. Tôi nghĩ có lẽ Sư phụ Lý đã an bài để tôi tới đó. Suy cho cùng, không có gì là ngẫu nhiên cả. Người học viên kia nói rằng cô ấy sẽ chuẩn bị và mang cho tôi tất cả các tài liệu mà tôi cần để mang theo.

Vì vậy, năm hay sáu lần một năm trong gần tám năm tôi đã mang thông tin Đại Pháp đến cho người học viên này. Bất kể thời tiết thế nào, tôi vẫn cứ đi.

Chuyến đi đầu tiên của tôi

Trong chuyến đi đầu tiên, tôi mang theo tài liệu, mua vé tàu rồi đi vào rạng sáng ngày hôm sau. Sau bảy giờ trên tàu, trời tối dần. Tôi bắt taxi đến con phố nơi Yanxi sống, nhưng tôi không thể tìm thấy nhà của cô ấy. Tôi đã hỏi vài người, nhưng không ai biết cô ấy.

Bấy giờ tôi rất đói, mệt mỏi và lo lắng. Tôi tiếp tục đi, biết rằng mình là một học viên, có Sư phụ và Pháp ở bên, tôi sẽ tìm được cô ấy. Tôi tìm kiếm thêm hai giờ trước khi gõ cửa một căn nhà—và Yanxi ở đó.

Đó là một hạnh phúc bất ngờ đối với Yanxi khi nhìn thấy tôi. Tôi giải thích rằng những người khác đều bận nên tôi đến đây một mình. Cô ấy rất vui với thông tin mà tôi mang đến cho cô ấy. Đã lâu rồi cô ấy không nhìn thấy bất kỳ tài liệu Đại Pháp mới nào. Sự phấn khích của cô lan tỏa sang cả tôi. Tôi ở lại nhà cô ấy hai ngày, và chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Cả hai chúng tôi đều được đề cao.

Mang kinh văn trong suốt tám năm

Tôi đã tự thanh toán chi phí đi lại của mình trong năm đầu tiên. Sang năm thứ hai, Yanxi muốn đưa cho tôi 200 Nhân dân Tệ, nhưng tôi đã không nhận. Năm sau nữa, cô ấy lại muốn trả tiền cho tôi, vì vậy tôi đã cầm tiền nhưng đưa cho điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp ở địa phương chúng tôi. Tôi không có lương hưu, và tôi phải sống dựa vào con gái mình, vì vậy tôi sống một cuộc sống đơn giản.

Trong suốt tám năm tôi đã mang tài liệu cho Yanxi, bất kể thời tiết thế nào tôi cũng sẽ đi. Tôi muốn mang kinh văn cho cô ấy càng sớm càng tốt để cô ấy có thể đề cao trong tu luyện.

Không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió mà còn có cả can nhiễu. Một đêm tôi có một giấc mơ rằng khi tôi đang mang tài liệu Đại Pháp qua cửa soát vé, thì một con chó đen và một người đàn ông mặc bộ đồ đen muốn biết tôi đang đi đâu. Tôi nói, “bến tiếp theo” và tiếp tục đi.

Khi thức dậy, tôi đã rất sợ. Tôi chắc rằng con chó trong giấc mơ nghĩa là cảnh sát. Liệu tôi nên đi hay tôi nên chờ thêm vài ngày nữa? Tôi do dự sau đó tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi nhận ra rằng mình là một người tu luyện và tôi nên đi. Chỉ người thường mới sợ. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi dùng Pháp để đo lường điều mình đang làm và đó là việc chân chính nhất. Không giấc mơ nào ngăn trở được tôi. Tôi quyết định đi và rất bình tâm.

Một lần khác, tôi định mua vé tàu cho ngày hôm sau thì nghe nói có một chuyến xe buýt đến sớm hơn tàu mấy tiếng. Nhưng nó đắt hơn 20 Tệ so với vé tàu. Để tiết kiệm thời gian, tôi chọn đi xe buýt và mua vé. Đến bến xe ngày hôm sau, tôi không thể tìm thấy vé của mình. Tôi chắc chắn rằng tôi đã để nó ở trong ví. Tại sao tôi lại không thể tìm thấy nó? Tôi đã không lên được chuyến xe đó.

Tôi đã rất buồn. Tôi đã tiêu hết 50 Nhân dân Tệ một cách vô ích sau một buổi sáng bận rộn và tôi đã lỡ mất chuyến xe buýt vì tôi không thể tìm thấy vé của mình. Đó là một sự can nhiễu và tổn thất đối với tôi. Tôi lấy hết đồ trong ví ra, và có chiếc vé ở trong đó. Nhưng đã quá muộn rồi. Tôi cảm thấy khó chịu nhưng không thể để sự can nhiễu này ngăn trở tôi được — tôi phải tiến lên. Vì vậy, tôi đã mua một vé cho ngày hôm sau.

Lần cuối cùng đi giao tài liệu

Tôi nhớ lần cuối cùng tôi giao tài liệu cho Yanxi. Tôi mang theo một túi lớn gồm kinh sách Đại Pháp và tài liệu trên chuyến xe buýt kéo dài bốn giờ đồng để đến chỗ cô ấy. Tôi không biết rằng cô ấy đã chuyển đi. Tôi đã tìm kiếm thêm bốn tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy cô ấy.

Đó là một đêm Đông lạnh giá, tôi thấy kiệt sức và lo lắng. Tôi nghĩ đến việc ở trong một khách sạn. Nhưng trước tiên, tôi phải quay lại nhà cũ của cô ấy và hỏi hàng xóm xem cô ấy ở đâu. Họ đã cho tôi địa chỉ mới của cô ấy. Cuối cùng khi tôi đến thì trời đã tối muộn.

Yanxi đã rất vui khi gặp tôi và ngạc nhiên trước tất cả những gì mà tôi đã trải qua để tìm được cô ấy. Cô ấy mời tôi đến ở với cô ấy trong hai ngày. Chúng tôi đã chia sẻ thể ngộ tu luyện. Sau đó, cô ấy đã mua được một chiếc máy tính và có thể tự truy cập vào Internet, vì vậy tôi không cần phải đến nhà cô ấy nữa.

Nhìn lại quãng thời gian tám năm tôi đi giao tài liệu, tôi đã chịu đựng khá nhiều và loại bỏ được rất nhiều chấp trước. Học viên trẻ này đã có thể đọc được kinh sách Đại Pháp và các thông tin khác một cách kịp thời, nó cũng giúp cô ấy có thể đề cao trong tu luyện của mình. Những nỗ lực của tôi đã không vô ích; tôi cảm thấy rất hài lòng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/14/八年 坚持为偏远山区同修送经文-383690.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/9/186254.html

Đăng ngày 22-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share