Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 19-04-2020] Tôi sinh ra trong một gia đình phổ thông, có 3 chị em gái, tôi cùng chị gái do bà nội nuôi dưỡng, đến tiểu học mới quay về ở cùng bố mẹ. Cha tôi tính khí nóng nảy, tính cách thô lỗ, thích chửi mắng người khác, còn hay đánh người, mẹ tôi cũng thường bị cha tôi đánh. Sống trong hoàn cảnh đó, từ nhỏ tôi đã khá hiểu chuyện, cũng dưỡng thành tính cách quật cường, bướng bỉnh và sợ mất thể diện, tâm tranh đấu vô cùng mạnh mẽ.
Năm 1999, tôi quen ba đồng nghiệp là người tu luyện Đại Pháp. Từ đó tôi bắt đầu tu luyện. Một tháng sau, vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, các học viên tập trung trước khu phức hợp Trung Nam Hải để thỉnh nguyện quyền tự do tu luyện. Tình hình rất căng thẳng. Một số học viên bị bắt, một số dừng tu luyện, và một số phải nộp lại sách Đại Pháp.
Tôi là một học viên khá mới và chỉ quen một vài đồng tu. Những đồng tu mà tôi có thể liên hệ càng ngày càng ít.
Vượt qua ma nạn gia đình
Rất ít người biết tôi tu luyện nên can nhiễu của hoàn cảnh bên ngoài dường như không lớn, tuy nhiên trong hoàn cảnh gia đình tôi lại bị can nhiễu nghiêm trọng, cả nhà đều phản đối tôi tu luyện.
Những người họ hàng lớn tuổi của tôi đều bị Đảng Cộng sản Trung Quốc xếp vào loại “phần tử xấu”. Trong Đại Cách mạng Văn hoá, họ đã bị bức hại tàn khốc và một vài người trong số họ bị bức hại đến chết.
Vì vậy, bố mẹ tôi rất sợ ĐCSTQ. Để bắt tôi bỏ tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi thậm chí đã tới chỗ làm việc của tôi để theo dõi tôi, còn chồng tôi thì đích thân đưa đón tôi đi làm.
Tôi nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi nói với họ mọi thứ hoàn toàn khác với những gì được đăng trên TV và báo chí. Mặc dù vậy họ nói rằng họ vẫn sẽ không để tôi tu luyện cho dù biết Đại Pháp là tốt.
Đôi khi tôi rất buồn và khóc thật to. Tôi đã thử mọi cách nhưng vẫn không thuyết phục được họ. Vì vậy môi trường tu luyện của tôi đã bị phá hỏng. Lúc đó, tôi vẫn phải dành nhiều thời gian chăm sóc con nhỏ. Tôi cũng phải làm việc, và dần dần tôi buông xuôi việc tu luyện.
Vào năm 2002, tôi gặp được một đồng tu. Cô ấy hỏi tôi có còn tu luyện Đại Pháp không và tôi có muốn đọc các bài giảng mới của Sư phụ không. Tôi trả lời: “Chắc chắn rồi”. Sau khi đọc các bài giảng, tôi đã hoàn toàn minh bạch. Tôi thật sự cảm tạ Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi.
Sau khi đọc những điều Sư phụ giảng về quá trình Chính Pháp, tôi quyết định tu luyện tinh tấn để có thể bắt kịp. Tôi tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi để đọc các bài giảng Pháp.
Hai lần trong khi tôi đang đọc Pháp, chồng tôi bất ngờ về nhà, tôi liền nhanh chóng giấu sách đi. Lần đầu tiên mẹ chồng tôi nhìn thấy và bà không nói gì. Lần thứ hai bà nói: “Nếu con muốn đọc sách, thì hãy đọc một cách đường đường chính chính. Giấu đi để làm gì?”
Tôi hiểu rằng đó là điểm hoá của Sư phụ. Tôi nghĩ: “Đúng vậy, Đại Pháp tuyệt vời đến thế, tôi sợ gì chứ? Tại sao tôi không thể học Pháp một cách công khai?” Tôi nói với chồng: “Em muốn học Đại Pháp.” Anh ấy nhìn tôi với thái độ nghiêm túc và không nói gì.
Rồi tôi nghĩ tôi không chỉ nên học Pháp mà còn làm những việc để chứng thực Pháp như những đồng tu khác. Tôi mua giấy đỏ, mực vàng và bút lông thư pháp. Tôi cắt giấy đỏ thành nhiều mảnh và viết lên đó dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo ! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”, sau đó phơi trên mặt đất, trên giường, và trên ghế sofa để mực khô. Đồng tu thấy tôi viết đẹp, liền cầm đi ra ngoài để dán, bảo tôi tiếp tục viết.
Một lần trong lúc tôi đang viết, chồng tôi đi làm về sớm, tôi không kịp cất giấy đi. Anh ấy tức giận, chạy tới giật lấy những mảnh giấy. Tôi cố gắng kéo lại, và trong khi chúng tôi giằng co, anh ấy đã làm rách một số mảnh giấy.
Chồng tôi vốn là một người tốt bụng, chân thật, điềm đạm và thông minh. Anh ấy là người chồng chu đáo và chúng tôi hiếm khi xảy ra mâu thuẫn. Anh ấy yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện vì lợi ích của gia đình, đặc biệt là cho các con. Tôi biết đây là một khảo nghiệm dành cho mình.
Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh ấy nhưng anh ấy vẫn cứng đầu và yêu cầu tôi lựa chọn giữa anh ấy và Đại Pháp. Tôi nói rằng nếu phải chọn thì tôi chọn Đại Pháp – cuộc đời của tôi gắn liền với Đại Pháp. Anh ấy đã rất thất vọng.
Một lần anh ấy bất chợt nhìn thấy tôi đang học Pháp. Mặc dù trời mưa rất to, anh ấy vẫn đi ra ngoài. Tôi gọi anh ấy vào nhưng anh ấy không chịu vào nhà.
Ngay lúc đó, tôi quyết định từ bỏ chấp trước vào tình với anh ấy, tôi cầm cuốn sách lên và bắt đầu lặng lẽ đọc. Ngay sau đó anh quay trở lại vào nhà. Mấy hôm đó, không khí gia đình chúng tôi khá căng thẳng.
Đã nhiều lần anh ấy muốn nói chuyện với tôi về tu luyện nhưng lần nào tôi cũng vững vàng thể hiện cho anh ấy thấy rằng mình kiên định trong tu luyện. Một lần anh nói muốn ly hôn. Tôi bình tĩnh đáp lại: “Nếu em đã làm điều gì không tốt, hoặc em không hiếu kính đối với cha mẹ, em sẽ sửa; hoặc nếu em không đối xử tôn trọng với chị gái của anh, em sẽ sửa; không có trách nhiệm với gia đình, em sẽ sửa; không dạy dỗ con cái tốt, em sẽ sửa; còn nếu anh thấy những việc vừa rồi em làm tốt, mà chỉ đơn thuần vì em tu luyện Đại Pháp mà anh muốn ly hôn, thì em sẽ lập tức ký đơn, đây là do anh không phân biệt thiện ác, trắng đen.“ Anh ấy nghe xong liền bỏ đi, sau này không đề cập đến chuyện ly hôn nữa.
Buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân
Tôi thuê một quầy hàng ở trung tâm thương mại để bán các loại thực phẩm đã chế biến. Sau đó tôi mở rộng kinh doanh và thuê một quầy thứ hai ở một trung tâm khác. Công việc kinh doanh khá phát triển. Khách hàng quen của tôi dù không mua hàng cũng sẽ qua quầy của tôi để nói chuyện một chút. Sau khi quen rồi tôi liền giảng chân tướng cho họ.
Chồng tôi phải đi làm và anh ấy không giúp được gì cho tôi, vì vậy tôi rất bận. Đôi lúc tôi bỏ bữa ăn và không kịp học Pháp. Tôi cũng không có đủ thời gian cho con trai mình.
Kết quả là con trai tôi bắt đầu quậy phá, cháu ăn trộm tiền của tôi, sử dụng tất cả số tiền đó ở tiệm cafe Internet. Cháu cũng không làm bài tập về nhà, giáo viên ở trường đã gọi cho chồng tôi hai lần để phản ánh về việc đó.
Tôi buông lơi việc học Pháp luyện công và thường cảm thấy dễ bị mất kiểm soát và nóng tính. Năm 2007, tôi đã quyết định bán cơ sở kinh doanh của mình để có thêm thời gian cho bản thân. Lúc đầu chồng tôi không đồng ý, nhưng tôi đã thuyết phục được anh ấy.
Một người bạn học cũ đến thăm tôi vài lần và thấy cơ sở của tôi làm ăn rất tốt. Cô ấy đã quyết định mua lại nó.
Sau khi chúng tôi thoả thuận giá cả, tôi chỉ cho cô ấy nơi tôi nhập nguyên liệu và công thức chế biến thức ăn. Nhưng thanh toán tiền cho tôi vào cuối ngày, cô ấy đã cắt bớt 5.000 nhân dân tệ. Tôi biết việc cắt bớt không phải vì cô ấy thiếu tiền, nhưng tôi đã không nói gì.
Hai tháng đầu sau khi tiếp nhận cơ sở của tôi, công việc kinh doanh rất tốt, nhưng sau đó tình hình xuống dốc. Cô ấy gọi cho tôi và nói với tôi rằng có vài khách hàng đến tìm tôi nhưng khi tôi không ở đó họ đã không mua hàng.
Tôi nói với cô ấy rằng nên đối xử chân thành với khách hàng cho dù họ mua hay không mua hàng. Họ có thể tới xem hàng hôm nay, sau đó sẽ quay lại mua vào một ngày khác. Cô ấy cũng cần phải đảm bảo sản phẩm có hương vị như trước đây, như vậy vừa giữ được khách cũ lại có thể mời thêm khách hàng mới. Đó là cách tôi xây dựng các mối quan hệ với khách hàng. Có thể có một số lý do dẫn đến công việc kinh doanh của cô ấy tụt dốc.
Cô ấy đã không suy nghĩ xem bản thân thiếu sót điều gì, mà thay vào đó lại khiển trách tôi. Cô ấy còn tung tin với các bạn học của chúng tôi rằng tôi lừa dối cô ấy, điều này khiến tôi lo lắng không biết họ sẽ nghĩ về tôi ra sao, đặc biệt khi họ không thật sự biết câu chuyện bên trong.
Trong một vài ngày sau đó tôi gần như không ăn không ngủ được. Tôi rất khó chịu và chấp trước vào danh trỗi dậy. Là một người tu luyện, liệu những sự việc này xảy ra có phải ngẫu nhiên không? Sư phụ đã giảng về “mất và được” trong cuốn Chuyển Pháp Luân.
Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi còn chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân, tâm oán hận và tâm tranh đấu. Tôi quyết định đây là thời điểm buông bỏ chúng và quy chính lại bản thân.
Sau khi nhận ra tâm chấp trước của mình tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chồng tôi đề nghị chúng tôi lấy lại cơ sở kinh doanh. Tuy nhiên sau khi chia sẻ với các đồng tu, họ nói rằng nếu làm vậy tôi sẽ có ít thời gian tu luyện nên tôi nên bỏ qua ý định này.
Tôi cảm thấy nên có một giải pháp nào đó cho tình huống này, vậy nên cuối cùng tôi quyết định đền bù cho cô ấy 20.000 nhân dân tệ. Tôi cũng xé luôn tờ giấy nhận nợ 5.000 tệ của cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng tôi làm như vậy vì tôi là người tu luyện, nếu không tu luyện tôi sẽ không đối xử với cô ấy như vậy.
Cô ấy đã rất xúc động trước sự hào phóng ngoài mong đợi này. Tôi cảm thấy rất thanh thản và không hề nhắc đến chuyện này trước mặt các bạn cũ cùng lớp. Nhưng khi họ biết được sự hào phóng này của tôi, họ đã rất ngưỡng mộ tôi. Có một vài người cảm thấy tôi bị đối xử bất công và nói “Khi kinh doanh không tốt, cô ấy tìm đến bạn. Vậy khi kinh doanh có lợi nhuận cô ấy liệu có đến chia lợi nhuận đó với bạn không?”
Một vài người thậm chí nói rằng những gì tôi làm thật phi thường. Tôi đã không nói một lời nào với chồng mình về việc tôi đền bù cho cô ấy, nhưng bằng cách nào đó anh ấy vẫn biết được sự việc và cảm thấy rất giận tôi.
Anh ấy muốn tìm cô bạn tôi để tranh luận về vấn đề đó, nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại. Tôi nói: “Chúng ta đã kinh doanh được vài năm, và công việc kinh doanh đã rất tốt, chúng ta có thể mua được một căn nhà với số tiền kiếm được. Nhưng giả sử chúng ta thua lỗ, chúng ta sẽ cảm thấy ra sao?”
“Em quyết định đền bù cho cô ấy. Nếu không em sẽ cảm thấy không thoải mái về việc cô ấy thua lỗ ngay sau khi tiếp nhận từ mình.” Chồng tôi tỏ ra bất bình về việc này suốt một thời gian khá lâu.
Loại bỏ tâm tranh đấu
Mẹ chồng tôi bị ngã và bị đau lưng. Bác sỹ nói rằng không thể chữa cho bà vì tuổi của bà đã cao, bà chỉ có thể về nhà dưỡng sức.
Chị chồng thứ hai của tôi sống trong một tòa chung cư phía sau tôi và đang thất nghiệp vào thời điểm đó. Nhưng ngay khi nghe tin mẹ mình sẽ về nhà để dưỡng sức, chị nhanh chóng tìm được một công việc và bắt đầu đi làm. Chị ấy cũng giao nhiệm vụ cho em gái mang cơm trưa cho mẹ chồng tôi. Nhưng em gái đã không làm.
Còn chị cả bên nhà chồng tôi phải làm việc để hỗ trợ con chị đang học đại học, vì vậy chị cũng không có nhiều thời gian rỗi. Vì thế chồng tôi đề nghị tôi nghỉ việc để có thời gian chăm sóc mẹ anh ấy. Vì tôi là người tu luyện, tôi nghĩ tôi không nên cư xử giống như người thường. Tôi đã nghỉ việc để dành toàn thời gian chăm sóc mẹ chồng tôi.
Bà bị đau dây thần kinh, vì vậy bà không thể ngồi hay nằm xuống. Vậy nên bà đi bộ rất nhiều và tôi phải đi theo bà khắp nơi. Khi bà mệt, bà sẽ ngồi xuống một chút sau đó lại tiếp tục đi. Ban đêm, bà đau đến mức không ngủ nổi.
Tôi luôn cố gắng làm bà vừa ý và khiến bà cảm thấy tốt hơn. Tôi cũng nấu những món ăn ngon cho bà. Bất kể phải bận rộn với mẹ chồng như thế nào, tôi vẫn luôn nở nụ cười trên mặt.
Sư phụ giảng:
”Tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nói với mẹ chồng hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, bà cũng nghe cùng và nhờ đó cơn đau của bà đã thuyên giảm.
Khi chồng tôi thấy tôi chăm sóc mẹ chồng toàn tâm toàn ý, anh ấy rất xúc động, nói rằng không một người chị nào của anh ấy làm được như thế. Một vài người hàng xóm của chúng tôi biết tôi đang tu luyện Đại Pháp và họ khen ngợi tôi vì điều đó. Nhưng cũng có những lúc tôi đã không làm được tốt.
Em gái chồng tôi luôn đến bắt lỗi và gây sự với tôi. Tôi không thích cô ấy nên không muốn mời cô ấy về nhà. Một lần, cô ấy nói những điều rất tệ về mẹ mình. Tôi tức giận tới mức ngay lập tức cãi nhau với cô ấy và đuổi cô ấy đi.
Thực ra sự việc này xảy ra là để tôi buông bỏ tâm tranh đấu. Tôi không thích cô ấy, bực bội với cô ấy và có chấp trước vào việc giữ thể diện. Việc cô ấy lớn tiếng với tôi khiến tôi mất mặt.
Vào thời điểm đó, tôi nhận ra tâm tranh đấu của mình mạnh mẽ như băng đá. Nó giống như con dao sắc làm tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình. Tôi biết đó không phải là tôi và tôi không muốn nó. Nó đã được ĐCSTQ tiêm nhiễm vào đầu tôi. Tôi biết mình phải tiêu trừ và loại bỏ nó đi.
Sau khi có niệm đầu này, bất cứ khi nào ngồi ăn chung với nhau tôi đều rất bình tĩnh. Tôi không oán giận các chị em của chồng tôi và tôi hoàn toàn không tức giận với họ.
Loại bỏ tâm sợ hãi bằng việc tham gia kiện Giang Trạch Dân
Năm 2015, tôi đến một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng và nhìn thấy một vài đồng tu đang chuẩn bị thư kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ. Một số học viên đang phân loại thư và một số đang điền vào phiếu gửi thư. Tôi liền hỏi họ về thủ tục kiện như thế nào. Tôi có chút lo lắng về việc mình phải cung cấp thông tin cá nhân.
Sau khi tôi trở về nhà, tôi nghĩ về việc mình nên điền vào đơn những thông tin gì, đặc biệt vì tôi chưa bao giờ bị bắt.
Nguồn gốc của điều này chính là tâm sợ hãi. Tôi sợ rằng sau khi tiết lộ thông tin cá nhân, tôi sẽ trở thành mục tiêu. Ngay sau đó, Pháp của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:
“Biến hoá của thiên tượng mà ở [xã hội] bên dưới nếu không có người [hành] động [theo], thì cũng không thể đưa đến trạng thái như thế ở xã hội người thường, và cũng không gọi là biến hoá của thiên tượng được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã ngộ ra rằng, là một người tu luyện, một lạp tử của Đại Pháp, khi thiên tượng đã biến hóa đến bước này, và hình thế Chính Pháp của Sư phụ cũng đã tới bước này, tôi sao có thể ẩn trốn mãi được. Tôi phải phóng hạ quan niệm hậu thiên luôn muốn bảo hộ bản thân này.
Sư phụ đã giảng:
“Chư vị không muốn cải biến trạng thái của con người, từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp, thì chư vị sẽ mất cơ hội. Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn.” (Lời cảnh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi cảm thấy trường không gian của tôi rất thuần tịnh, tôi liền bắt đầu dụng tâm viết thư. Sau khi hoàn thành, tôi nhờ đồng tu xem lại. Sau khi xem, đồng tu nói với tôi rằng thư của tôi chưa được thuần thiện, vẫn còn tâm tranh đấu, và giúp tôi chỉnh sửa lại. Tôi xem lại và thấy nó đã tốt hơn nhiều so với trước đó.
Sau khi điền thông tin của mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, không một chút sợ hãi. Tôi cảm thấy đó là điều tôi cần phải làm.
Việc gửi thư diễn ra thuận lợi dễ dàng. Tôi nhận được xác nhận đã gửi và không hề cảm thấy sợ một chút nào về hậu quả có thể xảy ra.
Sau đó, một ngày nọ, vị bí thư khu dân cư chạy đến hỏi tôi có phải tôi đã viết thư khiếu nại không? Cô ấy nói rằng tên tôi nằm trong danh sách mà cấp trên đưa cho cô ấy. Tôi thừa nhận, và cũng giảng chân tướng cho cô ấy.
Tôi cũng nói với cô ấy lý do tôi viết bức thư. Sau đó, tôi nhân cơ hội giúp cô ấy thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy không bao giờ quay lại tìm tôi vì bức thư nữa.
Trước khi tu luyện tôi là một người ích kỷ và kiêu ngạo, luôn đặt mình ở vị trí cao, không khoan dung, luôn coi thường người khác và thích được khen ngợi, luôn tranh đấu. Tôi có rất nhiều thiếu sót. Những thứ này đều không phù hợp với Đại Pháp, rất nhiều đều đến từ văn hóa đảng
Tôi biết mình phải loại bỏ chúng đi. Dưới sự dẫn dắt của Đại Pháp và giúp đỡ từ các đồng tu, tôi đã học cách tu luyện. Khi mẫu thuẫn xuất hiện, tôi hướng nội và nhìn xem mình đã thiếu sót ở đâu. Tôi biết cách phân biệt nó rõ ràng và nhanh chóng thoát khỏi nó để đề cao tâm tính bản thân. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Phóng hạ chấp trước khinh chu khoái
Nhân tâm phàm trọng nan quá dương” (Tâm tự minh, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Sư phụ đã cứu giúp con, một người thân đầy nghiệp lực, Ngài đã kéo con ra khỏi nơi trọc thế hồng trần, tẩy tịnh cho con, đồng thời luôn coi sóc, bảo hộ con trong mọi thời khắc. Lòng cảm kích của con đối với Sư phụ không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Chỉ bằng cách tu tốt bản thân một cách vững chắc mới không phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Con xin cảm tạ Sư tôn !
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/19/在大法修炼中走向纯净-403815.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/5/185381.html
Đăng ngày 23-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.