Bài viết của Kim Viên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-07-2020] Sau khi đọc bài viết trên trang web Minh Huệ về buông bỏ mọi cấp độ tâm oán hận, tôi nhận ra nhiều tâm oán hận mà mình đã nuôi dưỡng, việc này khiến tôi ngạc nhiên, vì nghĩ rằng mình là người khoan dung. Tôi bắt đầu lọc những ý nghĩ của mình để có thể nhận ra và loại bỏ hết thảy tâm oán hận.
Sau đó, tôi nhận ra rằng khi tôi không vui vẻ, không muốn làm điều gì đó hoặc coi thường người khác, chúng đều là tâm oán hận. Thật sốc khi biết rằng tâm oán có thể biểu hiện qua rất nhiều cách.
Khổ nạn là để tống khứ tâm oán hận
Khi quyết định buông bỏ chấp trước này, tôi trở nên minh bạch rằng nhiều việc mình từng coi là bình thường thực chất là phản ánh tâm oán hận ẩn sâu bên trong. Bị phơi bày và sắp bị loại bỏ, tâm oán hận của tôi nổi lên dữ dội và thường xuyên hơn.
Ngay trước Tết Đoan Ngọ, người phụ trách đã yêu cầu tôi làm việc trong những ngày nghỉ lễ. Khối lượng công việc rất nặng. Tâm oán hận trong tôi bùng lên. Nhiều đồng nghiệp của tôi cũng không vui nhưng không ai dám thể hiện. Tuy nhiên, tôi đã thể hiện đầy đủ sự khó chịu và tỏ rõ thái độ của mình. Tôi biết điều đó là không đúng, nhưng không thể kiềm chế nó. Từ sâu trong tâm, tôi vẫn ôm chặt vật chất chứa tâm oán hận.
Khi cố gắng sấy khô tóc, tôi thấy máy sấy tóc đặt ở chế độ “ấm” không phải “mát.” Ngay lập tức tôi trở nên khó chịu với con gái mình, “Thật là một đứa trẻ phiền nhiễu. Không bao giờ đặt lại chế độ máy sấy tóc sau khi sử dụng.”
Niệm này vừa xuất lai, tôi lập tức nhận ra: “Không. Đây là tâm oán hận. Con gái đã không cố tình làm việc đó và không gây khó chịu.” Tôi phát chính niệm để loại bỏ tâm oán hận và tĩnh lại sau một thời gian. Không còn tức giận và phàn nàn, tôi sấy tóc xong với tâm thái thoải mái.
Chồng tôi, dường như đột nhiên như một người giám sát, theo dõi tôi trong bếp và soi xét tôi suốt buổi chiều. Đầu tiên là tôi làm việc này không được, sau đó là làm việc kia không đúng. Đồ ăn tôi nấu không ngon và đặt nồi sai cách. Tôi đã không làm bất cứ điều gì đúng cả. Thay vì giúp đỡ, anh ấy lại bận bịu sửa lại những “sai lầm” của tôi, và phàn nàn suốt thời gian đó.
Tôi liên tục tự nhắc mình: “Anh ấy đang giúp mình buông bỏ tâm oán hận. Mình cần phải giữ vững tâm tính.” Tôi không chú ý đến những gì anh nói, thay vào đó tập trung vào việc loại bỏ tâm oán hận bằng cách phát chính niệm. Tôi ngoài miệng phù hợp với anh, còn trong tâm tiếp tục phát chính niệm cường đại: “Ta không muốn tâm oán hận.”
Cứ như vậy, tôi bảo trì được tâm thái bình tĩnh và không oán hận. Khi bước ra khỏi phòng bếp, tôi quay lưng lại, nhìn thoáng qua thấy anh ấy mỉm cười.
Trước đây, nếu tôi có thể kiềm chế bản thân và không nói lại vài câu, thì trong lòng vẫn tức giận anh ấy. Có lúc tôi không thể giữ được tâm tính và bắt đầu tranh cãi với anh ngay lập tức. Sau mỗi lần như vậy tôi hối hận nhưng lại rơi vào bẫy hết lần này tới lần khác. Thật khó để buông bỏ tâm oán hận và tranh đấu. Nhưng, lần này tôi không cảm thấy oán hận nữa.
Tâm oán hận cản trở mối quan hệ cá nhân tại nơi làm việc
Mọi người ở cơ quan đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì trong nhiều năm qua tôi đã giảng chân tướng cho nhiều đồng nghiệp. Tôi thường cảm nhận rằng nhiều đồng nghiệp đã nói về tôi sau lưng, một số xa lánh vì họ sợ ở gần tôi. Nghi tâm của tôi càng lớn, càng nhiều đồng nghiệp hành xử theo cách đó. Điều này khiến tôi rất buồn.
Dần dần, tôi không còn chào họ khi tới Sở làm vào buổi sáng và không ngồi cùng ai vào bữa trưa. Tôi xa lánh người khác và cảm thấy cô đơn trong công việc. Nó nghiêm trọng đến mức tôi không muốn đến căng-tin nữa vì không muốn gặp ai.
Tôi thường xuyên phát chính niệm cường đại để loại bỏ nghi tâm này cho tới khi nhận ra rằng tất cả đều bắt nguồn từ tâm oán hận. Nếu ai đó không nói “xin chào” hoặc đáp lại lời chào một cách vồn vã hoặc nếu quản lý không nói chuyện với tôi, hoặc nếu nghe thấy ai đó nói về tôi trong bữa trưa, tôi khó chịu với họ và cảm thấy họ không hiểu hoặc chấp nhận tôi vì đức tin của tôi với Đại Pháp.
Tôi nhanh chóng nhận ra những trạng thái này-khi cảm thấy không vui, hoặc không muốn làm một việc, hoặc không thích ai-tôi biết đó là tâm oán hận của mình đang khởi tác dụng. Tôi không còn quan tâm ai đúng ai sai khi mâu thuẫn nảy sinh hoặc người kia nói hay làm gì nữa-điều này không còn quan trọng đối với tôi. Tôi chỉ tập trung vào việc loại bỏ tâm oán hận.
Tôi càng ngày càng mất ít thời gian để tĩnh tâm, và khi làm vậy, người kia cũng trở nên thân thiện như không có chuyện gì xảy ra. Khi tôi chính niệm, mọi thứ xung quanh tôi đều được chính lại, tất cả là nhờ uy lực của Đại Pháp.
Sư phụ đã giảng:
Mà dùng ma túy có người nói không sao, rằng ‘Tôi hút hít vài cái chả sao cả’. Đúng, cảm thấy vẫn tốt mà, [nhưng] hút lần nữa? Không sao, lại lần nữa? Vậy xong rồi, khống chế không nổi nữa. Tại sao? Vật chất ấy sau khi hút vào bèn hình thành trong thân thể chư vị một cái ‘chư vị’ mong manh mờ nhạt; một lần là có thể [hình thành], vì độc tính của nó lớn; đến khi hút lại lần thứ hai, thì cái ‘chư vị’ mỏng mờ rất nhàn nhạt ấy trở thành đậm hơn một chút; lại hút nữa thì nó đậm hơn, càng hút càng đậm đặc, nó sẽ càng cường tráng. Ngay cả toàn bộ kết cấu thân thể chư vị thì nó cũng có, cả tư duy thì nó cũng có; đã hoàn toàn là một ‘chư vị ma tính’ từ chất độc kia cấu thành. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Tôi nhận ra rằng “cái tôi” cấu thành từ tâm oán hận, thứ mà được tích tụ ngày này qua ngày khác, đời này qua đời khác đã rất lớn. Nó mạnh đến mức thao túng hết thảy mọi suy nghĩ, lời nói và hành động. Chỉ khi tôi kiên quyết phủ nhận và liên tục loại bỏ, nó mới có thể biến mất.
Tôi bắt đầu loại bỏ tâm oán hận của mình bất cứ khi nào đầu óc thảnh thơi-trong khi nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, ăn, đi bộ, chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù lúc đầu không cảm thấy điều gì khác biệt, nhưng tôi tin rằng với mỗi lần “thanh trừ tâm oán hận”, tâm oán hận của tôi sẽ giảm đi một chút. Vật chất này chỉ có thể giảm đi chứ không thể tăng lên.
Tâm oán hận dẫn đến nhiều chấp trước khác
Khi liên tục loại bỏ tâm oán hận, tôi cũng bắt đầu nhận ra nó dưới nhiều hình thức khác. Một trong những người thân của tôi bị bệnh nan y đã không thể vững tâm với Đại Pháp. Mặc dù đã luyện công và học Pháp, nhưng anh ấy không thể buông bỏ chấp trước vào y học hiện đại. Tôi giận giữ với anh ấy mạnh mẽ mà không nhận ra điều đó.
Tôi đã cố gắng buông bỏ cái tình đối với anh, nhưng nó không thay đổi trạng thái tu luyện của anh ấy. Khi nhận ra tâm oán hận và loại bỏ nó, tôi càng từ bi hơn đối với anh. Chỉ nghĩ rằng cuộc đời này thật bi thương làm sao? Pháp vĩ đại của vũ trụ ở ngay trước mặt, nhưng anh không thể thực sự đắc được.
Ngay hôm tôi viết bài chia sẻ này, người thân này đã gọi điện và nói với tôi rằng anh ấy đã khỏe hơn. Hai trong số ba khối u của anh đã không còn phát tác, khối u thứ ba đã nhỏ đi. Anh ấy chia sẻ về sự thay đổi dần dần của nhân tâm anh ấy, và anh cảm kích đối với Sư phụ ra sao.
Tôi vẫn tiếp tục hướng nội sâu hơn và nhận ra tâm oán hận đối với các nhân viên hành pháp, tâm này thậm chí còn nổi lên bất cứ khi nào xe công an chạy qua. Tôi oán hận những nhân viên quản lý cộng đồng đã giúp công an theo dõi và sách nhiễu chúng tôi. Tôi oán hận chiến dịch bức hại Đại Pháp. Tôi oán hận những người không lắng nghe hoặc không chấp nhận chân tướng về Đại Pháp. Tôi oán hận những người đã xa lánh tôi vì đức tin của mình. Tôi oán hận và nghi ngờ những đồng nghiệp theo dõi mình. Tôi oán hận những đồng tu viết những bài chia sẻ dài loằng ngoằng. Tôi oán hận với các học viên trong gia đình, những người không tinh tấn. Cuối cùng tôi nhận ra rằng thậm chí mình còn oán hận bản thân.
Khi liên tục loại bỏ tâm oán hận, nhiều chấp trước khác như tâm tranh đấu, tật đố, sắc dục, xu hướng coi thường người khác, tự trách bản thân và sợ hãi, đều biến mất. Giống như sợi dây liên kết tất cả các chấp trước khác, khi tôi buông bỏ tâm oán hận, các chấp trước khác trên sợi dây cũng biến mất.
Bây giờ tôi cảm thấy hòa ái và từ bi. Khi tâm của tôi thay đổi, mọi người xung quanh trở nên tốt hơn và mọi việc suôn sẻ hơn. Tôi lại có được sự hòa hợp với người khác cả trong cuộc sống lẫn công việc. Tôi duy trì mối quan hệ hòa ái với mọi người, nên có thể giảng chân tướng cho họ vào thời điểm thích hợp.
Các học viên trong gia đình đã ngừng phàn nàn về tôi. Ngay cả khi thỉnh thoảng họ phàn nàn, tôi cũng không bận tâm. Tôi giảng chân tướng hiệu quả hơn-hầu hết những người tôi giảng chân tướng đều sẵn sàng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sau khi tôi giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp chỉ một vài câu. Tôi hầu như không bao giờ gặp lại những người thù địch hay phỉ báng nữa.
Sư phụ đã giảng:
“…hết thảy những gì phát sinh tại xã hội người thường, hiện nay, đều là do tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành. Tuy rằng có sự tồn tại của cựu thế lực, nhưng chư vị không có cái tâm ấy, thì chúng cũng không có chiêu [nào cả]. Chính niệm của chư vị rất đủ, [thì] cựu thế lực không có cách [nào cả].” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)
Tôi phải tu luyện thật tinh tấn. Phần biết của chúng sinh chỉ có thể được thức tỉnh khi bản thân mình tu luyện tinh tấn. Tôi càng quyết tâm hơn để làm tốt ba việc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/10/修去怨恨心-迎来慈悲祥和-408768.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/19/186406.html
Đăng ngày 22-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.