Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-11-2019] Có rất nhiều thứ để khiến một người cảm thấy tự hào. Có người tự hào vì được nhận vào một trường đại học danh tiếng, một số khác thấy tự hào vì có cha mẹ là quan chức cấp cao hay có người tự hào vì được sống trong tòa nhà biệt thự…có rất nhiều lý do để cảm thấy tự hào. Tuy nhiên, điều tôi thấy vô cùng tự hào trong cuộc đời chính là bản thân được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp đã đem đến cho tôi rất nhiều lợi ích về sức khỏe và tinh thần, giúp nâng cao chất lượng cuộc sống và khiến tôi trở thành một người khỏe mạnh và cao quý.

Đạt được thân thể khỏe mạnh

Năm 1979, lúc đó tôi mới 14 tuổi và đang học năm thứ ba trung học cơ sở, tôi bị mất ngủ nghiêm trọng. Tôi thường khó ngủ và rất hay nằm mơ. Trong lớp tôi còn thường xuyên ngáp dài đến khi chảy cả nước mắt. Để không bị giáo viên để ý, tôi thường lấy tay che hoặc mím miệng lại. Hai bên thái dương của tôi có cảm giác sưng tấy lên và trí nhớ giảm sút. Tôi được bố đưa đến khám một vị bác sĩ Đông y, và ông ấy chẩn đoán tôi mắc chứng suy nhược thần kinh. Sau một thời gian dùng rất nhiều thuốc Đông y, chứng bệnh của tôi vẫn không được cải thiện là bao. Gánh nặng tâm lý đè nặng lên tôi. Đến năm học cấp ba, chứng mất ngủ của tôi còn trở nên tồi tệ hơn.

Thời gian ba năm học cấp hai, tôi ở ký túc xá cùng với 20 học sinh khác. 10 giờ tối là thời gian học sinh phải lên giường đi ngủ nhưng tôi không tài nào ngủ được và luôn nghe thấy tiếng ngáy của những học sinh khác. Ngay cả khi có thiếp đi, tôi cũng không thể ngủ sâu giấc và có rất nhiều giấc mơ. Chỉ cần một tiếng động khẽ cũng khiến tôi thức giấc. Ban ngày tôi luôn cảm thấy chóng mặt và đau đầu dữ dội. Tôi từng được một bác sĩ chuyên khoa thần kinh giỏi nhất của thành phố thăm khám và chẩn đoán mắc chứng rối loạn thần kinh thực vật. Việc sử dụng các loại thuốc tây y chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn. Một thời gian sau, tình trạng đau đầu lại quay lại và sức khỏe của tôi rất kém.

Sau khi đi làm, tôi đã tới khám tại một bệnh viện lớn của thành phố và được làm xét nghiệm đánh giá tình trạng lưu thông máu lên não. Tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn thần kinh chức năng. Việc điều trị theo phác đồ của bác sỹ chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn. Không một loại thuốc nào có hiệu quả với tôi. Vì theo học ngành y, nên tôi biết rằng sử dụng các loại thuốc này còn dẫn đến tình trạng bị nghiện và kháng thuốc.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Đến năm 1995, khi tôi 30 tuổi, tôi được giới thiệu về Đại Pháp và tìm thấy hy vọng mình sẽ khoẻ mạnh trở lại. Tôi đã xem băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ tại Quảng Châu. Chỉ sau ngày đầu tiên nghe giảng, tôi đã ngủ ngon hơn rất nhiều. Tôi không bị mộng mị đêm hôm đó và cảm thấy thật sảng khoái vào sáng hôm sau.

Sư phụ giảng Ngài sẽ tịnh hóa thân thể cho những người mong muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những lời giảng đó khiến tôi cảm nhận thấy tu luyện Đại Pháp rất tuyệt vời. Mỗi tối tôi đều đến điểm luyện công để tập các bài công pháp và học Pháp nhóm. Chúng tôi cùng nhau đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tình trạng sức khoẻ của tôi cũng dần một cải thiện.

Tôi học ngành y, nhưng không tìm thấy bất kỳ phương pháp nào giúp tôi thay đổi sức khoẻ tốt hơn là tu luyện Đại Pháp. Đại Pháp giảng rằng nguyên nhân gây ra bệnh chính là nghiệp lực. Tôi làm theo những gì Sư phụ giảng và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi muốn trở thành người tốt, luôn nghĩ cho người khác trước và xem nhẹ lợi ích cá nhân.

Kể từ đó, mỗi khi mua trứng và trái cây, tôi không còn kén chọn nữa. Tôi không còn mặc cả khi đi chợ và luôn trả đủ tiền. Ở cơ quan, tôi cũng chủ động nhận việc, và không bao giờ phàn nàn việc người khác làm ít hơn mình. Ở nhà, tôi gắng làm nhiều việc nhà nhất có thể để tạo không khí thoải mái trong gia đình. Tôi luôn nỗ lực đề cao tâm tính và chịu đựng khó khăn.

Không chỉ vậy, con tôi cũng được thọ ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Con gái tôi, 5 tuổi, cháu có sức khoẻ rất kém. Mỗi khi cháu cảm lạnh và ho, tôi sẽ đọc sách Chuyển Pháp Luân hoặc các bài giảng của Sư phụ cho cháu nghe. Cơn ho của cháu thường chấm dứt vào sáng hôm sau.

Cháu bị thủy đậu khi còn học tiểu học. Cháu không phải uống thuốc hay thăm khám bác sĩ. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân vài ngày, cháu tự khỏi bệnh. Đến những năm học cấp hai, mỗi khi bị sốt và không còn sức để đọc sách Chuyển Pháp Luân, cháu sẽ nghe bài giảng của Sư phụ, chỉ đến sáng hôm sau là cháu khỏe lại.

Từ bỏ và quay lại tu luyện

Khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo chính quyền cộng sản, phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã từ bỏ tu luyện. Tôi lại bị chứng mất ngủ hành hạ. Hai bên thái dương của tôi sưng phồng và lúc nào cũng có cảm giác buồn ngủ. Tính nết tôi cũng trở nên tệ hơn. Tôi luôn cáu bẳn và thiếu kiên nhẫn. Con tôi còn nói với tôi: “Mẹ đã thay đổi thành một con người khác khi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Tình hình như vậy kéo dài trong một năm. Tôi phải đến bệnh viện để phẫu thuật, nhưng tình trạng không được cải thiện. Tôi cứ luôn miệng kêu la và chẳng còn tý sức lực nào. Một ngày trôi qua dài như cả một năm. Tôi nhận ra: “Chẳng có gì là sai khi tu luyện, cũng chẳng có gì là sai khi trở thành một người tốt. Giờ chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được tôi”. Tôi quyết định mình sẽ tiếp tục tu luyện.

Tôi bắt đầu quay lại đọc Kinh văn của Sư phụ và đề cao tâm tính dựa trên các bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, hướng nội khi gặp mâu thuẫn và nghĩ đến người khác trước. Khi tôi được giao quá nhiều công việc, tôi không phàn nàn và nhẹ nhàng đón nhận. Tôi không phàn nàn khi mình không được nhận tiền thưởng nhiều hơn người khác.

Tôi thức giấc vào một buổi sáng năm 2002. Tôi cảm giác như chưa từng khỏe như vậy bao giờ. Tôi không tỉnh giấc lần nào vào ban đêm và không bị mộng mị. Hai mắt tôi rất dễ chịu thoải mái. Kể từ lúc đó, tôi đã thoát khỏi chứng rối loạn giấc ngủ, những cơn đau đầu, chóng mặt và cả chứng rối loạn thần kinh trong suốt 23 năm. Cuối cùng, tôi cũng có được giấc ngủ của một người bình thường. Sức khỏe của tôi đã bước sang một trang mới. Gia đình tôi cũng mừng cho tôi. Đã hơn 10 năm qua, tôi không còn bị mất ngủ nữa. Tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất.

Giờ trông tôi còn trẻ hơn tuổi. Tôi nói với các đồng nghiệp chuyện tôi thu được lợi ích như thế nào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tất cả họ đều chứng kiến tôi khỏi bệnh nhờ tu luyện.

Nâng cao tiêu chuẩn đạo đức

Có một lần, tôi cùng một vài đồng nghiệp đến một quán trà. Người phục vụ đặt chai nước lên bàn. Một đồng nghiệp đã vô tình làm đổ chai nước khiến nó bị vỡ. Người phục vụ yêu cầu bồi thường, nhưng người đồng nghiệp đó không đồng ý và bỏ đi. Tôi nhớ lại mình đã chuyển chai nước ra khỏi vị trí ban đầu nên tôi cũng có phần trách nhiệm. Vì vậy tôi đã thanh toán chai nước đó.

Tôi làm bác sĩ cho một phòng y tế của trường học. Nhiệm vụ của tôi là thường xuyên kiểm tra vệ sinh lớp học và cứ hai tuần một lần thưởng cờ đỏ cho lớp nào giữ gìn vệ sinh tốt. Một hôm, một giáo viên đến gặp tôi phàn nàn rằng lớp học do anh ấy phụ trách chưa từng được thưởng cờ đỏ. Tôi mỉm cười khi anh ấy trút giận. Sau sự việc đó, tôi và anh ấy trở nên thân thiết hơn. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh ấy. Anh ấy cũng đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi ăn sáng trong nhà ăn ở trường, nhiều giáo viên thường dùng tay để cầm trứng luộc. Thậm chí còn cầm lên rồi đặt chúng trở lại nếu họ không muốn ăn. Tôi sẽ chọn bất kỳ quả nào và thường chọn những quả trứng bị vỡ vỏ. Khi có cuộc họp trong phòng hội đồng, tôi luôn cẩn thận dỡ và xếp ghế để tránh gây tiếng ồn ảnh hưởng đến học sinh ở tầng dưới.

Tôi không viết báo cáo sai sự thật và chịu trách nhiệm về những gì tôi làm. Khối lượng công việc của tôi nhiều gấp đôi so với những người khác. Đến kỳ đánh giá tổng kết cuối năm, trường chúng tôi được Ủy ban vệ sinh trường học đánh giá là trường học tiên tiến về công tác phòng ngừa và kiểm soát các bệnh truyền nhiễm. Tôi luôn xem nhẹ những chuyện được mất lợi ích cá nhân. Vào giờ ăn trưa, trong khi những người khác nghỉ ngơi, thì luôn có những học sinh bị ốm hoặc bị thương đến gặp tôi và tôi luôn sẵn lòng giúp các em.

Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ các học viên

Có lần, tôi bị trượt chân khi đi xuống cầu thang, trong tay cầm một tách trà. Tôi bị ngã và chiếc cốc vỡ tan. Tay tôi ấn xuống đất nhưng không hề có mảnh vỡ chạm vào tay. Tôi cảm thấy khá đau và phải mất một lúc khó khăn để đứng lên. Lúc đó tôi nghĩ đến: “Mình là một học viên. Mọi thứ sẽ ổn”. Ngay lập tức tôi đứng lên và quay trở lại văn phòng của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Sư phụ giảng:

“…tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).

Một lần, tôi bị chệch cổ chân phải, có cảm giác như mắt cá chân bị gãy và khó chịu nổi vì đau. Ngay sau đó cổ chân sưng lên và vết bầm tím xuất hiện. Tôi ngồi bệt xuống đất và không thể nhúc nhích một lúc lâu. Nhưng trong vòng chưa đến một tuần, tôi đã bình phục.

Sư phụ dạy chúng ta không nên làm theo trạng thái hiện nay của xã hội. Trong hơn hai thập kỷ qua, tôi không dùng đến thuốc hay đến bệnh viện. Gia đình và đồng nghiệp đã chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của tôi.

Tôi thức dậy rất sớm vào buổi sáng để luyện 5 bài công pháp, cùng với đó là bài trừ những niệm đầu bất hảo và buông bỏ tâm vị kỷ, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình và đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/29/396415.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/18/181135.html

Đăng ngày 31-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share