Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 29-08-2020] Tôi là một đệ tử Đại Pháp lớn tuổi ở nông thôn, Sư phụ giao phó cho chúng ta sứ mệnh cứu độ chúng sinh, tôi luôn được Sư phụ bảo hộ dù ở bất kỳ nơi đâu, tôi cũng được chứng kiến sự từ bi của Sư phụ đối với chúng sinh và sự thần kỳ của Đại Pháp.
I.
Một lần nọ khi đi chợ, tôi gặp một chị hơn 70 tuổi, chị ấy vừa nhìn thấy tôi liền nói: “Em này, em vẫn có tài liệu Đại Pháp phải không?” Trước đây tôi đã tặng tài liệu chân tướng cho chị ấy và chồng của chị, và bảo họ nhớ kỹ chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, khi đại nạn đến có thể bảo mệnh, tôi cũng làm tam thoái cho họ. Chị ấy và chồng đều là cán bộ hưu trí ngành tài chính, sau khi họ minh bạch chân tướng đã dùng tên thật để thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng, và tôi cũng tặng họ bùa hộ thân.
Lần này chợ rất đông, người đi chợ muốn chân tướng cũng nhiều, trong chốc lát tôi đã phát xong, nên tôi nói với chị ấy rằng: “Xin lỗi chị nhé, lần sau đi chợ, chị đợi em ở đây nhé.” Chị ấy nói: “Được chứ, lần sau chị sẽ đợi em ở đây.”
Sau đó chị ấy lại nói: “Để chị kể cho em một chuyện tốt này nhé: Mấy hôm trước vợ chồng chị lái xe hơi đi thăm họ hàng, chồng chị lái xe bao nhiêu năm nay không có xảy ra sự cố nào cả, nên chị ngồi trong xe cũng có thể yên tâm. Trong lần đi này, khi xe đang chạy ổn định trên con đường nhỏ, đột nhiên nghe một tiếng ‘két’ rồi chiếc xe dừng lại, hai vợ chồng chị không biết chuyện gì, chị cúi đầu nhìn xuống một cái thì sợ toát mồ hôi lạnh, hóa ra xe chỉ cách con mương lớn chưa đầy một mét. Nếu lái xe đến con mương lớn ấy thì hai vợ chồng sẽ rơi vào trong đó chết mất, nếu rơi vào mà không chết thì cũng bị lật xe đè chết trong ấy, hai vợ chồng chị ngẩn người nhìn tất cả những điều này như thể hồn lìa khỏi xác vậy. Đợi đến khi ổn định lại thì chồng chị nói: ‘Anh không có nhấn phanh, là xe tự dừng lại. Hai vợ chồng mình đều hoa mắt, căn bản không nhìn thấy phía trước có con mương lớn.’ Khi này vợ chồng chị đều rơi nước mắt, không hẹn mà đồng thanh nói lớn: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Sư phụ Đại Pháp đã cứu mạng chúng ta. Cảm tạ ơn Sư phụ Đại Pháp!’ Lúc về nhà, vợ chồng chị đã kể lại chuyện này cho con cháu, nói rằng Đại Pháp quá thần kỳ, vợ chồng chị khó mà bày tỏ hết được ân cứu mạng của Sư phụ Đại Pháp.”
Đây là đích thân chị ấy nói với tôi, chị ấy vừa khóc vừa nói, tôi cũng cảm động rơi nước mắt.
II.
Một lần, tôi nhìn thấy trong làng có bốn chị em gái sống cùng nhau, tôi bèn bước vào trong nhà giảng cho họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp, rằng đệ tử Đại Pháp làm việc gì đều nghĩ cho người khác, tôi cũng giảng tam thoái bảo bình an, trong số bốn chị em họ có hai người không đi học, trong đó có một người hơn 50 tuổi, cô ấy dùng khăn quấn quanh tay. Thấy vậy tôi hỏi cô ấy rằng tay bị sao thế, cô ấy nói là bị ngã, đã bị như thế mấy tháng nay, uống thuốc cũng không khỏi, chấn thương gân cốt cả trăm ngày rồi.
Tôi nhìn qua, thấy tay cô ấy sưng húp như một củ cà rốt lớn, tôi nói: “Chị có một biện pháp tốt có thể khiến nó giảm sưng.” Cô ấy hỏi là biện pháp tốt nào vậy, tôi bèn nói với cô rằng: “Sư phụ Đại Pháp bảo các đệ tử đi cứu người, rằng làm tam thoái bảo bình an. Em có từng gia nhập tổ chức tà đảng không?” Cô ấy nói đã từng vào đội, muốn tôi giúp cô thoái đội. Tôi cũng tặng cô ấy chân tướng và bùa hộ thân, cô không dám nhận, nói rằng con trai không cho đọc. Tôi nói: “Em cứ cầm nhé, đây là tốt cho gia đình em.” Nghe vậy thì cô nhận. Có một chị em khác nói: “Chị nói là (đệ tử Đại Pháp) nghĩ cho người khác, vậy sao chị không tặng cho cô ấy vòng cổ của chị nhỉ?” Lúc đó tôi lập tức tháo vòng cổ đưa cho cô ấy, cô ấy bèn đeo lên, và mấy chị em đều bật cười.
Năm ngày sau tôi đi chợ và gặp cô ấy, cô ấy vừa trông thấy tôi thì vui vẻ nói: “Chỗ tay bị sưng thật sự giảm nhiều rồi, hiệu quả hơn hẳn uống thuốc.”
Lần sau chúng tôi lại gặp nhau ở chợ, cô ấy trông thấy tôi từ xa bèn chạy lại nói chuyện, tôi nhìn thấy nét mặt cô ấy tươi cười như hoa nở, cô nói: “Chị ơi nhìn tay em này, tất cả bình thường lại rồi! Con trai nhìn thấy tay của em hồi phục tốt như vậy, nên đã đọc hết sách rồi, còn nói rằng Đại Pháp quả thật thần kỳ. Cả gia đình em cảm ơn chị nhé!”
Tôi nói: “Đừng cảm ơn chị, đây đều là Sư phụ Đại Pháp ban cho em đó.” Cô ấy lập tức nói “Cảm tạ ân Sư phụ Đại Pháp!” Sau đó tôi nói cô ấy hãy chia sẻ chuyện tốt này với những người khác, như vậy cũng là làm điều tốt, tương lai sẽ được phúc báo.
Trên đây chỉ là hai câu chuyện trong quá trình giảng chân tướng mấy năm qua, tôi viết ra để nói với những người tốt bụng đáng quý rằng, Đại Pháp và Sư phụ đang cứu độ chúng sinh, đang cứu người, chuyện như vậy từ xưa đến nay chưa từng có, hy vọng các bạn đừng bỏ lỡ cơ hội nghìn năm một thuở.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/29/见证师父的慈悲、大法的神奇-411078.html
Đăng ngày 04-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.