Bài viết của Lý Phúc Quý, một nông dân ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-08-2020] Tôi từng là một nông dân. Nhưng sau khi chính quyền thu hồi đất để xây dựng các tòa nhà, chúng tôi không còn mảnh đất nào để trồng trọt nữa. Để kiếm sống và nuôi cha mẹ già, tôi đã đến Bắc Kinh tìm việc làm.

Một người bạn cùng làng với tôi đã đến Bắc Kinh vài năm trước và hiện đang làm việc cho một công ty giao hàng. Tôi đi thẳng đến chỗ anh ấy để nhờ giúp đỡ.

Tại lối vào khu dân cư nơi anh ấy ở, một nhân viên bảo vệ đã chặn tôi lại và yêu cầu tôi cung cấp “Mã sức khỏe.” (Ghi chú của Ban biên tập: “Mã sức khỏe” là một ứng dụng di động nhằm theo dõi vị trí và cho điểm một người dựa trên việc người đó đã đến điểm nóng về lây nhiễm virus corona hay chưa.)

“Mã đó là gì?”

“Nó xác nhận rằng anh đã ở đây. Chứ không liên quan gì đến sức khỏe của anh.”

Thấy tôi đang cầm một chiếc Nokia (ghi chú của Ban biên tập: Nokia không phải là điện thoại thông minh có thể cài đặt ứng dụng “Mã sức khỏe”), người bảo vệ liền lấy điện thoại di động của mình ra để chụp khuôn mặt và thu thập thông tin của tôi trước khi cho tôi vào.

Sau khi tôi tìm được một nơi để trú ngụ, một phụ nữ trong ủy ban khu dân cư bảo tôi đi xin giấy phép. Tôi cũng được yêu cầu quét khuôn mặt mỗi khi ra vào tòa nhà chung cư.

Bà ấy nói: “Điều này để xác minh rằng anh là người ra vào nơi này chứ không phải ai khác.”

Tôi nhanh chóng nhận ra rằng, bất kể là tôi đi đâu, tôi đều phải quét khuôn mặt của mình, cho dù tôi đang mua hàng tạp hóa ở siêu thị, ăn uống ở nhà hàng, vào phòng tắm công cộng hay thậm chí trước khi tôi sử dụng hộp rút giấy vệ sinh tự động! Tôi đã từng tưởng rằng nhà hàng đó không cho tôi vào vì tôi trông không đủ khỏe.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi bộ trong Công viên Trung Sơn, một nhân viên tuần tra đã chặn tôi lại và yêu cầu được xem giấy tờ tùy thân của tôi. Anh ta có một thiết bị trên vai để quét khuôn mặt của tôi.

“Tại sao anh lại chụp khuôn mặt của tôi?”

“Chúng tôi đang điều tra một ca nhiễm bệnh và đang thu thập bằng chứng.”

Tôi không vi phạm bất kỳ luật nào. Tại sao anh ta phải ghi lại khuôn mặt của tôi?

Tôi nhìn đâu cũng thấy camera giám sát. Bất kể tôi đang ở đâu hay đang làm gì, tôi đều cảm thấy trần trụi, mặc dù tôi có mặc quần áo.

Sau đó, tôi nhận ra rằng chính quyền cộng sản Trung Quốc đối xử với tất cả người dân như “những kẻ sống ngoài vòng pháp luật”. Không có gì đáng ngạc nhiên khi họ dành rất nhiều công sức để giám sát mọi người dân ở khắp mọi nơi.

Đó là lý do tại sao tôi đã rất vui khi gặp một học viên Pháp Luân Công vào một ngày nọ. Cô ấy khuyên tôi thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cô ấy cũng nói với tôi rằng chính phủ đã dàn dựng “vụ tự thiêu” giả để phỉ báng Pháp Luân Công và biện minh cho cuộc bức hại.

Tôi nói: “Đúng rồi!. Hôm trước tôi có xem một bộ phim nói về vụ tự thiêu này. Tôi biết tất cả các học viên Pháp Luân Công trong làng tôi đều là người tốt và họ bị chính quyền bức hại rất khủng khiếp. Chính phủ đã làm quá nhiều điều xấu xa và bây giờ đã mời ‘ôn thần’ tới. Tôi thực sự tin rằng đó chính là ý trời nhằm loại bỏ nó.

“Xin hãy giúp tôi thoái Đoàn và Đội Thiếu niên Tiền phong! Sau đó tôi có thể là một người Trung Quốc thực thụ, chứ không phải đi theo bóng ma cộng sản đến từ phương Tây.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/3/409800.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/16/186369.html

Đăng ngày 22-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share