Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-05-2020] Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã tự mình chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để hành xử, và tất cả các bệnh tật của tôi (bao gồm cả viêm mạch và đau thắt ngực) đã dần biến mất. Chính sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tốt.

Ngay trước Tết Nguyên đán năm 2018, khi tôi đi bộ đến chợ thì nghe thấy một tiếng tạch tạch kỳ lạ và ngay sau đó tôi không thể đi được nữa. Từ trong tâm, tôi đã cầu xin Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giúp đỡ tôi.

Tôi trở về nhà bằng xe taxi. Gia đình tôi nhất quyết đưa tôi đi bệnh viện. Kết quả chụp MRI cho thấy hai gân sau đầu gối phải của tôi đã bị đứt. Bác sĩ nói tôi cần phẫu thuật và nằm liệt giường trong ba tháng.

Gia đình tôi đã rất lo lắng nhưng tôi không hề dao động. Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Con là người tu luyện, không phải là người thường. Người tu luyện thì không có bệnh. Chấn thương này là can nhiễu ngăn con tu luyện, nhưng con sẽ không bao giờ dừng bước!”

Tôi nói với bác sĩ rằng tôi muốn về nhà. Tết Nguyên đán đang đến gần nên bác sĩ kê đơn một số loại thuốc và bảo tôi quay lại nhập viện sau khi dịp nghỉ Tết kết thúc. Đến lúc mà chồng tôi phải đưa tôi trở lại bệnh viện, tôi nói với anh rằng tôi không muốn đi. Anh thấy cả chân và bàn chân của tôi đều bị sưng lên và khi chạm vào thì rất đau, vì vậy anh rất bực mình với tôi. Tôi bảo anh hãy đợi thêm ít hôm nữa.

Tôi kiên định tin tưởng vào Sư phụ và Pháp. Một lần nữa tôi nói với Sư phụ: “Con không muốn phẫu thuật, tiêm thuốc hay uống thuốc. Con sẽ chính lại những thiếu sót của mình. Cầu xin Ngài giúp con và gia đình con.“ Sau đó, tôi tiếp tục học Pháp và luyện công như bình thường.

Chồng tôi muốn tôi nằm yên trên giường, nhưng tôi cứ đứng dậy. Anh thấy tôi luyện các bài công pháp và bắt đầu khó chịu, nhưng khi anh chạm vào chân tôi để xem tôi có đau không, thì tôi không còn cảm thấy đau. Anh thấy nhẹ nhõm hơn và tin tưởng rằng tôi đang hồi phục.

Vào ngày mùng 6 Tết Nguyên đán, chồng tôi lại yêu cầu tôi đi bệnh viện. Tôi không muốn đi, nhưng để giải tỏa tâm lý cho anh, tôi đã đồng ý. Bác sĩ kiểm tra chân phải của tôi bằng cách ấn xuống và hỏi tôi có thấy đau không. Tôi không hề cảm thấy đau. Bác sĩ hướng dẫn tôi về nhà và để mắt đến chân phải của mình thêm vài ngày nữa.

Chồng tôi đề nghị tôi dùng nạng. Tôi nói với anh ấy: “Tôi không cần dùng nạng. Tất cả những gì tôi cần là tín Sư tín Pháp.”

Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi hiểu rằng mình phải hồi phục để có thể ra ngoài và giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi tiếp tục cầu xin Sư phụ để được phục hồi nhanh chóng.

Một tháng sau, tôi có thể đi bộ bằng chân. Tôi bắt xe buýt ra ngoài và chia sẻ với mọi người về Đại Pháp. Bất chấp những khó khăn khi lên và xuống xe buýt, tôi vẫn nhất quyết thực hiện sứ mệnh cứu người của mình.

Trong hai tháng đó, tôi luôn ghi nhớ trong tâm đoạn Pháp của Sư phụ:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đã vượt qua được quan nạn này! Chân phải của tôi đã hoàn toàn bình phục sau hai tháng. Sư phụ đã gỡ bỏ những chướng ngại cho tôi. Sự phục hồi nhanh chóng đến khó tin của tôi đã chứng thực uy lực của Đại Pháp. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã chữa lành cho tôi. Tôi không có cách nào để báo đáp ân cứu độ của Sư phụ. Tôi nguyện sẽ giữ vững tinh tấn, không ngừng đề cao bản thân.

Con xin cảm tạ Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/1/404598.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/9/185440.html

Đăng ngày 06-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share