Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-07-2020] Tại khu danh lam thắng cảnh vùng núi Chưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu, một tảng đá đã được phát hiện với sáu Hán tự được chạm khắc trên đó. Sáu chữ này là “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong”.
Rất nhiều chuyên gia địa chất đã đến và tiến hành nghiên cứu tảng đã này sau khi nó được phát hiện vào tháng 6 năm 2020 và kết luận rằng những ký tự trên hoàn toàn được hình thành một cách tự nhiên. Họ không thể tìm thấy được bất kỳ một dấu hiệu nào chứng tỏ là nó đã được con người làm ra, và họ xem đây là một kì quan của thế giới. “Tàng Tự Thạch” đã trở thành một địa điểm tham quan không thể bỏ qua ở Khu danh lam thắng cảnh Thung lũng sông Chưởng Bố, nơi thu hút đông đảo lượt khách viếng thăm mỗi ngày.
Vé vào cổng Công viên địa chất quốc gia thôn Chưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu in hình “Tàng Tự Thạch”
Rất nhiều người đã quyết định thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó sau khi đến tham quan và chứng kiến “Tàng Tự Thạch”.
Ông Hoá, Bí thư Đảng uỷ thị trấn chúng tôi đã không chỉ tận mắt chứng kiến “Tàng Tự Thạch” mà còn sắp xếp cho rất nhiều thành viên trong chính quyền thị trấn cùng đến tham quan. Sau khi trở về, ông đã tuyên bố thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc. Dưới đây là câu chuyện của ông.
Vào cuối năm 2000, ông Hoá đã lừa tôi đến văn phòng của ông và bắt giữ tôi. Ông ấy nói rằng vì tôi đã dán các biểu ngữ thông tin về Pháp Luân Đại Pháp khắp nơi nên ông ấy phải bắt tôi lại. Tôi nói rằng: “Tôi dán các biểu ngữ đó để mọi người biết được sự thật và vạch trần những lời tuyên truyền dối trá phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp của Giang Trạch Dân. Tôi đang làm một điều đúng đắn. Tôi là một người tốt sống tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Ông sẽ gặp phải điều không may nếu bức hại một người tốt”.
Mười hai ngày sau, ông Hoá bị bắt giam vì nhận hối lộ và bị giam giữ tại cùng trại giam với tôi. Những tù nhân khác đánh đập ông ấy rất tàn khốc. Sau khi phải chuyển qua lại rất nhiều phòng giam, cuối cùng ông ấy được chuyển đến phòng giam của tôi.
Khi tôi mới được đưa đến trại giam, lính canh ở đây ra lệnh cho hai tù nhân khoẻ mạnh tra tấn tôi sau khi tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!”. Họ nhấc tôi lên và liên tục đập mạnh đầu tôi vào tường cho đến khi họ mệt lả đi. Tất cả họ đều nghĩ rằng tôi sẽ không thể nào sống sót được, nhưng tôi đã không hề bị thương. Điều này làm tất cả tù nhân rất kinh ngạc. Họ bắt đầu tôn trọng tôi và xem tôi như là người đứng đầu của phòng giam. Tôi đã dạy họ những bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và học những bài giảng Pháp mỗi ngày.
Sau khi ông Hoá được chuyển đến phòng giam của tôi, tôi đã đối xử tốt với ông ấy. Hành động của tôi đã khiến thái độ của ông đối với Pháp Luân Đại Pháp thay đổi hoàn toàn. Vì khoản hối lộ của ông chỉ là một phần nhỏ, nên ông đã được thả ra mà không phải đến phiên toà xét xử, nhưng ông lại bị giáng chức xuống làm ở một vị trí tại Ủy ban nhân dân.
Nhiều tháng sau, tôi bị đưa ra toà xét xử. Tôi bác bỏ từng cáo buộc một và trịnh trọng tuyên bố rằng tôi vô tội. Vào lúc kết thúc phiên toà, thẩm phán kết án tôi ba năm tù với bốn năm quản chế. Ngày hôm sau, tôi đã được thả ra và nhiều người đã rất ngạc nhiên vì họ lo rằng tôi có thể sẽ phải chịu một mức án nặng hơn.
Sau khi được thả, toà án ra lệnh cho tôi phải báo cáo với ông Hoá hàng tháng. Tôi đã nhân cơ hội này nói với ông về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Sau khi tôi kể với ông câu chuyện về “Tàng Tự Thạch”, ông ấy đã sốc và nghĩ rằng tôi đang đùa. Tôi nói rằng ông có thể tự mình đến xem nếu không tin.
Ông ấy hỏi tôi: “Nếu như điều này là giả thì anh tính sao?”
Tôi đáp: “Tôi sẽ trả chi phí tham quan cho ông. Nhưng nếu nó là thật thì ông tính sao?”
“Tốt thôi, tôi sẽ mời anh một bữa ăn. Tôi sẽ sắp xếp cho những người khác cùng đi.”
“Đừng lo về bữa ăn, tôi chỉ mong rằng ông có thể suy nghĩ thật kỹ về việc tiếp tục làm Bí thư Đảng uỷ.”
Sau đó ông Hoá thật sự đã sắp xếp cho rất nhiều người trong chính quyền thị trấn cùng đến xem tảng đá có mang dòng chữ kia. Ông ấy gọi cho tôi ngay sau khi về đến nhà và mời vợ chồng tôi cùng đến ăn tối. Ông ấy nói rằng ông xem tôi như một người bạn và cảm ơn tôi vì đã nói với ông sự thật về Đại Pháp trong những năm qua. Ông đã rất ngạc nhiên khi tận mắt nhìn thấy “Tàng Tự Thạch”. “Có vẻ như là trời sắp diệt Trung Cộng rồi”, ông ấy nói.
“Bởi vì ông đã tận mắt nhìn thấy nó, nên ông hiểu rằng điều này sẽ xảy ra. Thời gian ước chừng không còn nhiều nữa, chắc hẳn rằng ông không muốn phải chịu chung số phận với ĐCSTQ (với tư cách là một Bí thư Đảng uỷ) đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi. Tôi sẽ làm như lời anh nói. Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi không muốn làm Bí thư Đảng uỷ nữa. Nếu tôi còn giữ chức vụ này, tôi sẽ bị buộc phải đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không muốn phải nhận quả báo.”
Tôi có thể hiểu được sự sợ hãi của ông Hoá. Rất nhiều người trong thị trấn sau khi tham gia đàn áp Pháp Luân Công đã nhận phải kết cục thảm hại. Người đứng đầu trong thị trấn đã bị viêm mạch và phải cắt bỏ hai chân của mình. Ông ấy đã chết trên bàn mổ trong lúc tiến hành ca phẫu thuật thứ hai. Một Bí thư Đảng uỷ của thôn đã hét lên rằng ông không sợ bị quả báo. Ông lục soát nhà ở của các học viên Pháp Luân Công và tịch thu những cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp. Ông ta đã chết hai tháng sau đó vì một căn bệnh không chẩn đoán được.
Mặc dù có thể có được một món hời lớn từ việc tham gia cuộc đàn áp, nhưng ông Hoá đã từ bỏ vị trí Bí thư Đảng uỷ và trở thành một nhân viên bình thường cho đến khi ông nghỉ hưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/4/408548.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/10/185830.html
Đăng ngày 12-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.