Bài viết của Tằng Ngữ (hóa danh), một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-06-2020] Người mẹ già của tôi cũng như bao người lớn tuổi khác đã luôn chân thành niệm câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” nên vẫn khỏe mạnh và an toàn trong suốt trận đại dịch toàn cầu lần này. Dưới đây là hai câu chuyện mà tôi muốn chia sẻ với các bạn.

Người mẹ 95 tuổi của tôi

Mẹ tôi rất giỏi giang. Ông ngoại đã qua đời khi bà còn bé. Năm mới 10 tuổi bà đã bắt đầu cùng với các chị lớn may áo cưới cho các gia đình giàu có trong vùng để phụ giúp gia đình. Bà mù chữ. Sau khi kết hôn và có con, bà học cách sử dụng máy may để may đồ phụ giúp gia đình. Sản phẩm của bà vô cùng xuất sắc và được tham gia vào Hiệp hội thợ may. Các đồng nghiệp và khách hàng khen ngợi và đặt cho bà biệt hiệu “Đại tướng” (nghĩa là bà ấy là một thợ may rất giỏi). Bà luôn tự hào về danh hiệu này.

Tuy nhiên, nhiều thập kỷ làm việc vất vả đã khiến bà mang nhiều bệnh tật. Vào những năm 1960, bà đã suýt chết vì bệnh lao, ngoài ra bà còn bị chứng mất ngủ, táo bón, trĩ nội và ngoại nghiêm trọng. Cả hai đầu gối của bà bị sưng lên khiến cho bà liên tục bị những cơn đau đớn hành hạ.

Vào tháng 3 năm 2007, tôi đến thăm và thấy bà trông có vẻ kiệt sức. Đầu gối của bà đau đến nỗi đi đứng và ngồi đều khó khăn. Tôi nói với bà rằng rất nhiều người đã được hưởng lợi ích nhờ niệm câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện- Nhẫn hảo”. Khi tôi đề nghị bà niệm thì bà nói không dám vì đã chứng kiến việc tôi nhiều lần bị bắt và bức hại chỉ vì tu luyện Đại Pháp. Sau nhiều lần thuyết phục, mẹ tôi mới đồng ý và nói bà chỉ niệm thầm trong tâm.

Vào tháng 5 tôi lại đến thăm bà và rất ngạc nhiên khi thấy người mẹ 80 tuổi của mình bây giờ trông như một con người mới. Làn da của bà trở nên hồng hào, thần thái tươi sáng đầy khỏe mạnh khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi kêu lên: “Mẹ ơi, trông mẹ thật tuyệt!” Bà ấy kéo tôi vào bếp và thì thầm: “Con có nhớ là con đã khuyên mẹ niệm câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo” không?’ Những câu đó thật tuyệt vời! Mỗi khi niệm, mẹ cảm thấy người tràn đầy năng lượng. Nhưng điều tuyệt vời hơn nữa là bệnh trĩ đã hành hạ mẹ trong nhiều thập kỷ đã biến mất từ lúc nào không hay. Thật tuyệt vời phải không con?! Bây giờ khẩu vị mẹ ăn uống tốt và ngủ ngon. Mẹ không còn bị mất ngủ trắng đêm nữa. Sư phụ của con quả là một vị Phật thực sự!”

Em trai tôi nói thêm: “Bây giờ mẹ ngủ tốt lắm, khi bọn em đến thăm, thậm chí mẹ còn không biết là chúng em đi vào phòng ngủ. Mẹ ngủ say còn hơn cả chị em mình!”

Vào tháng 5 năm 2018, mẹ tôi bị gẫy chân và cần phải phẫu thuật. Bởi vì bà đã 90 tuổi nên bác sĩ đã yêu cầu tất cả chúng tôi phải ký giấy cam kết không kiện cáo trước khi phẫu thuật. Khoảng 11 giờ sáng, khi mẹ tôi được đưa vào phòng phẫu thuật, bà bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện- Nhẫn hảo”.

Ca mổ kéo dài khoảng ba giờ đồng hồ. Anh chị em chúng tôi đợi ở ngoài. Khi các bệnh nhân được đưa ra khỏi phòng mổ, tất cả họ thường là trông mệt mỏi và vô hồn. Nhưng khi mẹ tôi được đưa ra khỏi phòng mổ, khuôn mặt của mẹ tôi vẫn hồng hào có sắc khí. Bà ấy ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh để tìm chúng tôi. Em tôi nói: “Nhìn kìa, mẹ đang tìm chúng ta.“

Bác sĩ đã cấy bơm tiêm thuốc giảm đau để tránh cơn đau sau khi thuốc tê hết tác dụng. Tuy nhiên, mẹ tôi không bị đau và đã không phải sử dụng đến chúng. Bà nói rằng bà liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” nên bà không sợ hoặc lo lắng cả trước và trong ca mổ. Bà vẫn quan sát các bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật. Ngay khi được đẩy ra khỏi phòng mổ, bà liên tục đòi ăn cho đến khi chị dâu nói rằng bà không được ăn uống gì trong vòng 8 giờ sau khi ca phẫu thuật kết thúc .

Vào ngày thứ năm, bà được cắt chỉ vết thương và trở về nhà. Chỉ sau chưa đầy 2 tháng, bà đã hồi phục và có thể tự đi lại với sự trợ giúp của thiết bị hỗ trợ đi bộ. Mọi người thường nói rằng một người bình thường cần phải mất một trăm ngày để hồi phục nếu bị tổn thương xương hoặc cơ bắp. Vậy mà mẹ tôi, một bà lão đã 90 tuổi lại có thể phục hồi và di chuyển được chỉ trong vòng có vài tuần.

Gia đình tôi cảm thấy điều đó quả thật là một phép lạ. Hơn 10 năm qua, mẹ tôi còn trải qua nhiều tình huống nguy hiểm khác, nhưng với sự bảo vệ của Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi đều đã vượt qua được nguy hiểm.

Người láng giềng lớn tuổi của tôi

Người láng giềng của tôi năm nay khoảng 80 tuổi và đến từ một vùng nông thôn hẻo lánh. Tôi luôn chào hỏi bà. Bà nói: “Người ta thường hay coi thường tôi vì tôi là người nhà quê, chỉ có chị là hay chào hỏi tôi. Sao chị tốt thế?”

Tôi đáp: “Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ tôi dạy tôi phải đối xử tốt với mọi người. Tôi luôn cư xử như thế với tất cả mọi người.” Bà ấy nói: “Tôi mồ côi cha mẹ từ bé, từ nhỏ tôi đã phải đi xin ăn cùng với bà ngoại. Tôi bị mù chữ và bệnh tật đầy người, nhiều lúc muốn chết mà không chết được. Hai con trai tôi phải thay phiên nhau, mỗi đứa ở với tôi một năm. Mấy đứa con dâu thì đều vô lễ và coi thường tôi, chán lắm.“

Tôi nói: “Bà đừng nghĩ thế, để tôi nói cho bà câu chân ngôn này mà nhờ đó mà nhiều người đã được phúc báo.” và khuyên bà ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi lặp lại 10 lần nhưng bà ấy không thể nhớ nổi. Bà bảo bà chỉ có thể nhớ được “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thôi. Nên tôi bảo: “Không sao cả nếu chị chỉ có thể nhớ phần đó. Chị nên niệm câu đó mỗi ngày. Trong khi niệm bà hãy niệm cả cho các cô con dâu bà và mong cho họ gặp nhiều may mắn. Miễn là bà niệm một cách chân thành thì chắc chắn sẽ linh nghiệm.”

Hai mươi ngày sau tôi gặp bà lần nữa. Bà nhìn đã tốt hơn nhiều và mặt mày hồng hào. Bà chắp hai tay và nói: “Những câu cô bảo tôi quả thật là mầu nhiệm. Giờ đây tôi lại có cảm giác thèm ăn. Tôi cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho con dâu tôi mỗi ngày mỗi ngày và nó thật sự có tác dụng. Các cháu đã cư xử với tôi tốt hơn. Làm thế nào mà tôi có thể cảm ơn được cô đây?” Tôi nói: “Đừng cảm ơn tôi. Đó là do bà đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nên Sư phụ đã giúp bà. Nếu bà muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Sư phụ.”

Vào cuối năm 2017, con trai lớn của bà đưa bà về nhà của cậu ấy ở Vũ Hán và tôi không còn gặp lại bà trong hơn một năm qua.

Vào mùa xuân năm 2019, tôi gặp lại bà ấy, bà trông thật tồi tệ. Mặt bà sưng lên, da bà trông tối tăm vàng vọt. Tôi bị sốc và hỏi bà: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bà ấy nói: “Tôi không ăn uống được gì trong một thời gian dài nên yếu lắm, không còn đủ sức để đi bộ.” Tôi hỏi bà: “Hàng ngày chị có còn niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo không?” Bà nói: “Sau khi tôi đến nhà con trai lớn thì lại quên mất câu ấy, tôi không thể nhớ được nữa.” Tôi nói: “Không có gì lạ khi chị trở nên như thế này. Để tôi nhắc lại cho chị những câu đó một lần nữa nhé. Lần này chị phải ghi nhớ nó một cách chắc chắn đấy. Chị phải luôn chân thành trong tâm. Chị càng chân thành, nó càng linh nghiệm.” Bà ấy nói: “Được được, tôi biết cô chỉ muốn tốt cho tôi thôi.“

Sau đó tôi đã dạy đi dạy lại cho bà cho đến khi bà ấy có thể nhớ kỹ nó. Trong vài ngày tiếp theo, bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau, tôi đều nhắc bà để bà không quên.

Một tháng sau, vẻ ngoài của bà đã hoàn toàn thay đổi. Mặt bà trở nên hồng hào và tràn đầy năng lượng. Bà vòng tay ôm lấy tôi và nói: “Cô là ân nhân của tôi, làm sao tôi có thể cảm ơn được cô đây? Tôi đã khỏe lại rồi.” Tôi nói: “Đó là do Sư phụ giúp bà! Hãy ghi nhớ là niệm nó một cách thường xuyên nhé.” Bà ấy liên tục nói rằng bà sẽ không bao giờ quên nữa.

Vài ngày sau tôi lại gặp bà ấy. Bà đang đeo một cái túi và vài cái kẹp gắp. Tôi hỏi bà: “Sao giờ này trễ rồi mà bà lại còn ở ngoài thế này?” Bà nói: “Tôi đi bộ một vòng và nhặt một ít ve chai để bán.” Tôi nói: “Ở cái tuổi này rồi mà bà vẫn còn cố đi kiếm tiền ư ? Ban đêm trời tối lắm, bà nên về sớm đi.”

Tôi nhắc bà ấy lần nữa đừng quên niệm những chữ ấy. Bà nói: “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ không quên nữa đâu.”

Chị chồng 88 tuổi của tôi

Vào mùa hè năm 2013, tôi đến tỉnh Tứ Xuyên để thăm chị chồng. Chị ấy sống một mình. Khi đến nơi, tôi thấy một chân của chị ấy có màu tía với một chút màu đen và nó đang bị sưng lên. Tôi hỏi: “Chân chị bị làm sao thế?” Chị nói: “Vài hôm trước chị có đến tiệm làm móng và không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chị đã tiêm tĩnh mạch vài ngày nay mà không thấy có cải thiện gì. Chị sợ có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.”

Tôi nói: “Em sẽ chỉ cho chị điều này. Hàng ngày chị hãy niệm câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Chị sẽ ổn thôi nếu duy trì niệm những câu đó thường xuyên.” Sau khi đọc tất cả những thông tin tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đem đến, chị bảo tôi rằng chị đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chị xin: “Thưa Sư phụ, làm ơn hãy cứu con! Con là một người phụ nữ nghèo hèn lớn tuổi và sống cô đơn một mình. Làm ơn hãy giúp con!”

Chị cứ liên tục niệm những câu đó và chân của chị ngày càng đỡ hơn. Mười ngày sau, chị đã có thể bước được ra khỏi nhà. Trước khi rời đi, tôi đến thăm chị. Chị đã khóc và không muốn tôi đi. Chị nói: “Chị sẽ nhờ Sư phụ giúp chị. Bất kể khó khăn nào chị gặp phải chị sẽ chỉ cầu xin Sư phụ thôi!” Tôi nói: “Tốt quá. Nếu chị thành tâm như vậy, Sư phụ chắc chắn sẽ bảo hộ cho chị.”

Chị ấy giờ đã 88 tuổi và hàng ngày vẫn thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/21/407982.html

Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/4/185743.html

Đăng ngày 08-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share