Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2020] Chồng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lâu năm và tôi cũng bước vào tu luyện theo anh ấy. Tôi nghĩ rằng Đại Pháp rất tốt, vì vậy tôi đã cho con gái học Đại Pháp cùng chúng tôi.

Con gái tôi mới vào học cấp hai. Thời gian của cháu rất hạn hẹp, cháu chỉ có thể học Pháp cùng tôi vào thứ bảy và chủ nhật. Cháu hiếm khi luyện các bài công pháp nhưng cháu có niềm tin kiên định vào Đại Pháp. Khi gặp mâu thuẫn, cháu cố gắng hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

Con gái tôi đứng về phía chúng tôi khi chúng tôi bị bức hại

Vào lúc con gái tôi chuẩn bị thi đại học, tôi và chồng bị bắt vì tham gia giải cứu các học viên. Thời gian đó cháu thường ở lại trường và chỉ về nhà một tuần một lần. Chúng tôi thường đón cháu vào chủ nhật. Vào một hôm chủ nhật, dì của cháu đến đón cháu và điều này khiến cháu dự cảm có điều gì đó không hay xảy ra với chúng tôi.

Dì của cháu lo sợ rằng cháu sẽ buồn, vì vậy cô ấy đã không nói cho cháu biết điều gì đã xảy ra. Nhưng cháu tiếp tục hỏi và nói rằng: “Cháu sẽ không sao đâu, dì hãy cho cháu biết, cháu sẽ không sao”. Sau đó, dì của cháu đã nói lại với chúng tôi: “Đứa trẻ này thật mạnh mẽ. Khi nghe tin anh chị bị bắt, cháu đã an ủi em. Em định đi nấu chút đồ ăn cho cháu nhưng cháu lo rằng tâm trạng của em bất ổn nên đã ra ngoài mua đồ ăn cho em”.

Sau đó cháu đã thông báo cho những người thân khác của chúng tôi và nói với họ rằng đừng đổ lỗi cho chúng tôi về việc chúng tôi bị bắt. Cháu cũng nói rằng tất cả chúng tôi đều là những người tốt và nhờ họ liên hệ với những người mà có thể giúp đỡ khi chúng tôi gặp khó khăn. Sau này một người dì khác của cháu đã cho tôi xem tin nhắn đó của cháu. Cô ấy nói: “Con gái chị thật tuyệt vời! Một điều khủng khiếp như vậy xảy ra mà không làm cho cháu suy sụp. Thay vào đó, cháu còn muốn giúp chị”.

Hơn một tháng sau khi chồng tôi bị băt giam bất hợp pháp, tôi không làm tốt việc giải cứu anh và trở về nhà. Con gái tôi mang cho tôi chút đồ ăn và một chiếc bánh cùng dòng chữ “Người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian” được ghi trên đó để an ủi và động viên tôi.

Cảnh sát tiếp tục sách nhiễu tôi và con gái nhằm tìm bằng chứng chống lại chồng tôi. Họ đã tới trường của cháu ba lần và yêu cầu đưa cháu đi thẩm vấn. Hai lần đầu lãnh đạo nhà trường không cho phép họ mang cháu đi bởi cháu cần làm bài thi. Lần cuối cùng họ đã cưỡng chế đưa cháu tới đồn cảnh sát.

Họ đã đe doạ cháu trong phòng thẩm vấn và cố gắng tìm kiếm cái mà họ gọi là bằng chứng. Cháu đã nhấn mạnh nhiều lần với họ rằng cha mẹ cháu vô tội và không làm điều gì sai cả.

Vì sự sách nhiễu của cảnh sát nên tôi đã phải tắt điện thoại. Tôi chuyển tới sống cùng với một học viên khác để có thể tĩnh tâm học Pháp. Con gái tôi đã phải tự chuẩn bị hồ sơ, giấy tờ cho kỳ thi sắp tới. Những đứa trẻ khác được cha mẹ đi cùng, vì vậy cha mẹ chúng đã giúp chúng chuẩn bị bữa ăn và những thứ đó. Con gái tôi đã phải tự làm tất cả và cháu cũng phải đối mặt với cái nhìn khác thường của những người thân và bạn bè.

Anh trai tôi và vợ anh đã mang cháu về nhà để tránh những việc bất ngờ xảy ra. Buổi tối hôm đó, vợ chồng anh trai tôi đã thay phiên nhau thuyết phục con gái tôi chống lại Đại Pháp và nói xấu chúng tôi tới tận khuya. Con gái tôi đã âm thầm chịu đựng. Cháu nói với tôi rằng nếu không nhờ Đại Pháp và sự gia trì của Sư phụ, cháu đã suy sụp. Sư phụ đã luôn ở bên và chăm sóc cho cháu.

Tôi đã vượt qua khó khăn và trở về nhà trước khi con gái tôi đi thi. Thay vì đổ lỗi cho tôi, cháu vẫn tiếp tục động viên tôi, giúp tôi củng cố niềm tin, cháu cũng nhắc tôi phải mạnh mẽ để có thể sớm đưa cha trở về nhà. Trong lúc tham dự kỳ thi, cháu đã ở ký túc xá của trường để không làm tôi mất tập trung, bởi cháu biết tôi phải thuê luật sư và tới gặp các quan chức chính quyền để giải cứu cha. Tôi cũng còn phải làm việc, vì vậy thời gian của tôi rất hạn hẹp.

Kết thúc kỳ thi cháu trở về nhà và nói với tôi rằng: “Mẹ, con đã luôn mang theo tấm bùa hộ mệnh ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ mà mẹ tặng con mới đây. Con luôn nhẩm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Con đã xin Sư phụ gia trì cho con làm bài tốt, không phải cho bản thân con, mà là để chứng tỏ rằng Đại Pháp là tốt và những đứa trẻ trong các gia đình của học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ được phúc báo.

Cháu đã đạt điểm số cao hơn mức bình thường (60 điểm) và được nhận vào một trường đại học tốt ở phía nam. Toàn bộ người thân, bạn bè của chúng tôi và cả giáo viên của cháu đều rất ngạc nhiên. Tôi biết Sư phụ đã giúp cháu.

Con gái tôi bị trầm cảm

Sau khi vào đại học, con gái tôi đã có những bước đi lệch lạc. Thời điểm đó cũng là lúc cha cháu bị kết án tù, điều này đã ảnh hưởng lớn tới cháu cho dù cháu luôn rất tự lập. Nhưng dù sao thì cháu cũng vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi đoán có thể cháu muốn thoát khỏi áp lực, vì vậy cháu bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của mình. Thêm vào đó là những ảnh hưởng tiêu cực từ trường đại học, cháu bắt đầu giảm cân và đi đến cực đoan. Trong một kỳ học, cháu đã giảm gần 16kg.

Tôi không thể tưởng tượng được cái gì có thể khiến cháu giảm cân nhanh đến vậy. Tôi khuyên cháu không nên đi đến cực đoan, nhưng cháu đã bỏ ngoài tai. Sau khi tìm hiểu tôi mới biết rằng vì cháu ăn quá nhiều nên đã dẫn tới nôn mửa. Thêm vào đó là sự căng thẳng về tâm lý mà cháu phải trải qua đã khiến cháu bắt đầu bị trầm cảm.

Đầu năm thứ hai ở trường đại học, cháu đã phải đến gặp bác sĩ và bắt đầu dùng thuốc để điều trị chứng trầm cảm. Vào học kỳ thứ hai của năm thứ ba, tôi bị kết án tù vì giảng chân tướng về Đại Pháp. Điều này càng khiến bệnh tình của cháu trở nên trầm trọng hơn. Cháu thường cuộn tròn trên giường và khóc vào ban đêm. Cháu không có bạn bè để nói chuyện, vì vậy chứng trầm cảm của cháu đã tái phát. Bác sĩ kê thêm thuốc cho cháu và cháu đã không về nhà vào mùa hè đó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cháu đã chọn làm việc ở một thành phố khác, xa nhà. Người bạn trai duy trì mối quan hệ với cháu 4 năm cũng đã chia tay cháu.

Khi tôi trở về nhà, nơi tôi làm việc đã sa thải tôi mà không đưa ra bất kỳ lý do nào, con gái tôi đã gọi cho tôi và nói rằng tôi không cần phải đi làm, cháu có thể hỗ trợ tôi.

Cháu nói: “Mẹ hãy làm những gì mẹ cần làm”. Mắt tôi ướt nhoè. Mặc dù tôi và cha cháu đã bị bắt và bị kết án tù bất hợp pháp hai lần trong vài năm, nhưng cháu vẫn luôn ủng hộ chúng tôi và luôn tin tưởng vào Đại Pháp. Mỗi khi tôi lo lắng về cháu, cháu nói: “Mẹ đừng lo lắng, con đã có bùa hộ mệnh!” Cháu treo tấm bùa ngay cạnh giường. Cháu nói với tôi: “Thỉnh thoảng con cảm thấy sợ hãi, nhưng khi nhìn vào lá bùa hộ mệnh, tâm con lại tĩnh trở lại”.

Năm kia, con gái tôi về nhà đón Tết Nguyên đán. Cháu nói với tôi rằng một chàng trai khác đang theo đuổi cháu, nhưng cháu nghĩ rằng người này không phù hợp và cháu không muốn tiếp tục mối quan hệ này. Bệnh trầm cảm của cháu lại tái phát và lần này rất nghiêm trọng.

Vào thời điểm đó, công ty của cháu đã chi trả cho việc kiểm tra y tế, nhiều chỉ số của cháu nằm ngoài định mức. Bác sĩ đã liên hệ với cháu để tiến hành kiểm tra thêm. Cháu đang có tâm trạng rất không tốt và điều này đã làm cho bệnh tình của cháu trở nên nghiêm trọng hơn. Cháu nói với tôi rằng cháu không thể ngủ cho tới tận đêm khuya nhưng vẫn phải thức dậy vào sáng sớm. Cháu gần như không thể đứng dậy, cháu cảm thấy không có năng lượng và không thể ăn. Dường như cháu không thể kiểm soát được cơ thể mình. Khi nó thực sự nghiêm trọng, cháu đã không ngừng khóc và cảm thấy mình không thể sống tiếp được nữa.

Cháu đã gửi cho tôi và cha cháu một lá thư nói về những gì cháu đã phải chịu đựng trong những năm qua cùng với các vấn đề về thể chất và tâm lý do ăn kiêng. Cháu nói rằng cháu không biết mình có thể sống qua năm nay không, vì mỗi ngày cháu đều phải đấu tranh để tìm ra lý do để tiếp tục sống. Cháu nói cháu muốn được sống khỏe mạnh và hạnh phúc nhưng tình trạng hiện tại khiến cháu cảm thấy bất lực. Cháu đã hẹn gặp bác sĩ. Cháu cũng gửi cho chúng tôi nhiều bài viết về trầm cảm cùng các ví dụ về những người tự tử vì trầm cảm.

Trở nên khoẻ mạnh và hạnh phúc khi quay trở lại tu luyện Đại Pháp

Tôi và cha cháu nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Là những học viên lâu năm, chúng tôi nhận ra rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu giúp cháu. Chúng tôi cũng biết rằng cháu vẫn luôn có niềm tin kiên định vào Đại Pháp bất kể những khó khăn mà cháu phải chịu đựng trong nhiều năm.

Cháu luôn ủng hộ và giúp đỡ chúng tôi kể từ khi chúng tôi đứng lên vì Đại Pháp. Ngay cả khi tôi và chồng bị bắt giam, cháu đã dũng cảm đối mặt với những lời chỉ trích và bảo vệ chúng tôi trước những người khác. Khi cảnh sát đe doạ cháu, cháu cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tất cả đều bắt nguồn từ niềm tin kiên định của cháu vào Đại Pháp. Có lẽ nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, khổ nạn này sẽ giúp cháu quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Ngày hôm sau, ngay sau khi chúng tôi đặt vé máy bay, con gái tôi đã gọi cho tôi và nói rằng cháu không thể ăn bất cứ thứ gì, thậm chí cháu mệt tới mức không còn sức để nhai. Cháu ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy đầu trống rỗng, nước mắt không ngừng rơi và cháu không thể kiểm soát nổi bản thân mình. Tôi an ủi cháu và bảo cháu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Hôm sau là thứ bảy, cháu tới gặp bác sĩ. Chúng tôi hẹn gặp cháu tại bệnh viện. Khi chúng tôi tới đó, cháu cũng vừa bước ra. Bác sĩ hẹn gặp cháu đã đi nước ngoài, vì vậy cháu phải tìm một người khác. Mặc dù cháu trang điểm rất đậm nhưng cũng không che được việc cháu bị sụt cân. Chúng tôi ôm cháu và nói: “Cha mẹ tới rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Cháu rất mừng và cảm thấy khá hơn khi thấy chúng tôi. Đêm đó chúng tôi đã nướng cá. Cháu có ăn một chút và nói rằng cháu đã không ăn như vậy trong một thời gian dài. Chúng tôi thuê phòng ở khách sạn.

Có quá nhiều điều để nói. Cha cháu và tôi đã chủ định chia sẻ với cháu về việc thân thể và tâm tính của chúng tôi đã cải biến như thế nào kể từ khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi nói về sự ảnh hưởng của tâm tính đối với thân thể ra sao và sự nguy hại của chủ nghĩa vô thần. Chúng tôi muốn cháu hiểu rõ về vẻ đẹp của Đại Pháp và giúp cháu giải khai những vướng mắc trong tâm.

Sau khi nghe chúng tôi chia sẻ, cháu đã thay đổi quan niệm của mình về vấn đề sức khoẻ. Cháu chia sẻ với chúng tôi về những gì cháu đã phải chịu đựng trong những năm qua, và cháu cảm thấy mình bị tổn thương như thế nào. Cháu quyết định sẽ không nghĩ tới việc giảm cân nữa, cháu ngồi đả toạ và phát chính niệm cùng chúng tôi. Đêm đó chúng tôi đã ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, tâm thái của cháu đã tốt hơn, vì vậy cháu đã tới tham dự một bữa tiệc cùng bạn học ở gần nhà. Cháu trở về vào buổi chiều và đưa chúng tôi đi xem phim. Dường như tâm trạng của cháu rất tốt.

Cháu trở lại làm việc bình thường vào thứ hai, cháu cảm thấy mệt và khó chịu khi trở về nhà vào buổi tối. Cháu đã lên lịch hẹn gặp bác sĩ vào ngày hôm sau.

Khi chúng tôi đi cùng cháu tới gặp bác sĩ, cháu bảo chúng tôi đợi bên ngoài. Sau khoảng nửa giờ, bác sĩ gọi chúng tôi vào và nói cho chúng tôi biết tình trạng của cháu: “Bác sĩ nói cháu bị trầm cảm nặng cùng với chứng rối loạn ăn uống. Cháu đã bị tái phát bệnh lần thứ ba và điều này rất nghiêm trọng”. Bác sĩ kê đơn thuốc và bảo cháu cần tập thể dục nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn. Cảm thấy buồn bã, cháu đã đi thẳng tới công ty làm việc.

Khi trở về nhà vào buổi tối, cháu chỉ nói rằng cháu cảm thấy mệt và không muốn ăn.

Cha cháu quay trở về nhà, tôi và con gái đi tới nhà cháu đã thuê. Ngôi nhà nhỏ, tối và lộn xộn. Tôi dọn dẹp phòng cho cháu. Ban ngày cháu đi làm, và tới tối tôi đón cháu ở bến xe buýt. Khi xuống xe buýt, cháu nhìn thấy tôi và ôm lấy tôi như một đứa trẻ. Sau đó, chúng tôi đi tới một siêu thị ăn chút đồ ở đó. Cháu nói rằng cháu không thích cuộc sống như vậy.

Tôi kể lại cho cháu nghe khi còn nhỏ cháu đã học Pháp cùng tôi như thế nào và khi gặp phải những mâu thuẫn ở trường học, cháu đã áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp ra sao. Sau đó, chúng tôi cùng nhau học các bài thơ trong Hồng Ngâm và đọc Chuyển Pháp Luân.

Sau đó, cháu bị nôn nhiều lần và bị tiêu chảy tức thì. Cháu cảm thấy đau bụng và phải chạy vào nhà vệ sinh nhiều lần. Cháu nói với tôi: “Thật kỳ diệu. Con biết Sư phụ đã tịnh hoá thân thể cho con. Giờ thì con đã hiểu, bụng của con đã hết đau và con không còn cảm thấy khó chịu nữa”.

Sức khoẻ của cháu được cải thiện từng ngày, vì vậy tôi cảm thấy yên tâm hơn và dự định sẽ trở về nhà sau 3 tuần. Tôi để lại Kinh sách của Sư phụ cho cháu và nhắc cháu phải đảm bảo việc học Pháp hàng ngày, chiểu theo Pháp để trở thành một người tốt, quan tâm tới những người khác nhiều hơn và phải biết tự chăm sóc bản thân. Cháu đồng ý và rất lạc quan.

Cháu đã làm theo lời tôi dặn học Pháp hàng ngày. Chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau và cháu chia sẻ với tôi một số phương diện mà cháu đã đề cao: “Con đã không còn cảm thấy tức giận và muốn biện giải cho mình khi con bị quản lý chỉ trích vô cớ. Con đã không còn hứng thú với các bộ phim mà con yêu thích trước đó”.

Một ngày, cháu rất hào hứng nói với chúng tôi: “Con đã có kinh nguyệt trở lại!” Trong hai năm qua, cháu đã tới rất nhiều bệnh viện và uống rất nhiều thuốc Tây và Trung y nhưng không có cải biến gì. Cháu mới bắt đầu quay trở lại đọc sách Đại Pháp một khoảng thời gian. Cháu gửi cho chúng tôi một tin nhắn rằng: “Đại Pháp thật tuyệt vời! Con đã không còn bị trầm cảm nữa, chứng rối loạn ăn uống của con cũng đã biến mất, con đã có kinh nguyệt trở lại. Con không thể diễn tả hết được niềm hạnh phúc của mình!”

Giờ đây, con gái tôi rất hiếm khi gọi điện cho chúng tôi bởi cháu không có đủ thời gian.

Cháu nói: “Thời gian trôi rất nhanh. Hàng ngày con đều rất bận. Ngoài công việc hàng ngày ra, con muốn tận dụng thời gian học Pháp”.


Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/12/403727.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/2/185339.html

Đăng ngày 25-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share