Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục

[MINH HUỆ 30-07-2020] Sau khi nhiều mâu thuẫn xuất hiện, kỳ thực chúng không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là vấn đề tự ngã, là vấn đề tâm tính của bản thân. Dưới đây là một chuỗi sự việc mà tôi đã gặp gần đây.

Hôm qua, tôi và đồng tu tới vùng nông thôn sửa máy in cho đồng tu ở đó. Đầu tiên chúng tôi đã đến một nơi để thay đầu in của máy in. Sau khi chúng tôi thay đầu in theo các bước thao tác, một số hiện tượng bất thường xuất hiện. Tôi cảm thấy rằng đây không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là tà ác đang can nhiễu. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ, ngay lập tức đầu in trở nên tốt hơn và mọi thứ đều suôn sẻ. Tôi thầm cảm ơn Sư phụ, nhưng lúc đó tôi không hướng nội.

Chúng tôi lại đến nhà một học viên ở một ngôi làng khác. Vấn đề với máy in của cô ấy là “thiếu trang in”. Tôi nghĩ rằng đây là một “lỗi nhỏ” và vấn đề có thể được giải quyết bằng cách thay mặt của “bánh xe lăn giấy”.

Nhưng sau khi thay xong, vấn đề vẫn chưa được giải quyết, mà còn bị “kẹt giấy”.

Tôi đã rất sốt ruột vì thời gian đã rất muộn. Mỗi lần tôi ra ngoài và về muộn, người nhà tôi đều nói tôi một trận vì lo lắng, nhưng tôi luôn nghĩ rằng đây là tà ác đang thao túng người nhà hòng ngăn tôi chứng thực Pháp. Tôi rất sốt ruột, mặc dù tôi đã nói với gia đình rằng có thể tôi sẽ về muộn một chút, nhưng thời gian quả thực đã quá muộn rồi. Dẫu tôi thúc giục học viên đi cùng như thế nào, kiểu như: Chúng ta về trước đã, hôm nay muộn quá rồi, chúng ta về nghiên cứu, và trở lại vào một ngày nào đó, nhưng đồng tu dường như không nghe thấy những gì tôi nói, anh ấy vẫn sửa một cách chậm rãi, ngay cả một vấn đề nhỏ cũng phải suy đi tính lại.

Trong tâm tôi đã rất sốt ruột, nhưng trên bề mặt tôi lại không biểu hiện ra điều đó. Cuối cùng, vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để, chúng tôi đành phải trở về vì đã quá muộn.

Tôi vừa về nhà, mọi người trong gia đình vì lo lắng cho tôi mà không ngủ được, lúc này họ trút cơn thịnh nộ lên đầu tôi. Không nói một lời, tôi chỉ im lặng lắng nghe mà không giải thích. Một lúc sau, mọi người cũng dừng lại.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi bắt đầu suy ngẫm: Tại sao mỗi lần tôi ra ngoài và về muộn, người nhà thường nói tôi. Tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi có tâm “sợ bị người nhà nói”. Tôi cũng nghĩ rằng người nhà tôi (đều là đồng tu) đều không tự tìm bản thân và họ không nói dựa trên Pháp. Tôi cũng không muốn về muộn, nhưng trên thực tế, tôi cũng không thể về sớm, vì tôi đi nhờ xe của đồng tu. Đồng tu không về, làm sao tôi có thể về được? Nhưng đây chẳng phải là lý do của con người sao? Là dùng lý của con người mà đo lường đúng sai hay sao?

Tôi tiếp tục tìm kiếm, tìm đi tìm lại và tôi tìm thấy một thứ ẩn rất sâu. Tất cả những suy nghĩ của tôi đều đứng trên quan điểm của “tôi”, tôi không bao giờ suy xét từ quan điểm của người khác!

Tôi luôn nghĩ rằng mình có rất ít “tư tâm” và tôi đã cố gắng hết sức để giúp các đồng tu giải quyết vấn đề. Bây giờ tôi hiểu rằng tất cả những gì tôi giúp đỡ các đồng tu, hay muốn đạt đến “sự vị tha” cũng vậy, tất cả đều là đứng trên quan điểm của “tôi”. Tôi đào sâu hơn xem tại sao tôi không thể nghĩ về nó từ quan điểm của người khác? Điều gì đang ngăn cản “Tôi nên suy xét vấn đề từ góc nhìn của người khác”? Chân ngã của tôi là một sinh mệnh vị tha, có thể suy xét các vấn đề từ quan điểm của người khác. Rốt cuộc là ai đang nghĩ các vấn đề từ quan điểm của “tôi”? Tôi ngay lập tức minh bạch rằng đó là nhân tố “tự ngã” được chôn rất sâu. Lúc đó tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy “cái tôi” này rồi.

“Cái tôi” này rất xảo quyệt, đôi khi nó lợi dụng những nhân tâm như tâm hiếu sự, tâm cầu danh, tâm hiển thị của bạn, nhân danh lá cờ chứng thực Pháp để chứng thực bản thân một cách dối trá. Khi cảm thấy bị đe dọa, đôi khi nó sẽ sử dụng các chấp trước khác để tự bảo vệ mình bằng cách “hy sinh tốt và bảo vệ tướng”.

Các đồng tu đã không nhờ tôi sửa chữa máy móc suốt khoảng một thời gian, đôi khi tôi cảm thấy hơi mất mát và không biết phải làm gì. Vào hôm các đồng tu đến tìm tôi sửa chữa máy móc, tôi phát hiện thấy một chút hạnh phúc trong lòng. Tôi nghĩ rằng đã lâu rồi tâm hiếu sự của tôi không được “làm việc”. Nó sắp chết, đột nhiên lại có cơ hội, quả thực giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, mang lại cơ hội “sinh tồn” cho tâm hiếu sự này. Tâm hiếu sự này có thể không vui được sao?! Lúc đó, tôi không đào sâu hơn, tôi nghĩ mình đã hướng nội và không nhận ra rằng chính “cái tôi” đã “bán đứng” bản thân để bảo vệ chính mình.

Sau khi về muộn và bị chỉ trích, sáng hôm sau tôi tiếp tục hướng nội, “cái tôi” ấy lại cảm thấy bị đe dọa, và quăng ra cái tâm “Tôi sợ bị người khác nói” để lừa dối tôi và tự bảo vệ bản thân. Khi tôi hướng nội một lần nữa, nó cảm thấy ngày càng bất an, và dùng đến việc “che đậy hết lần này tới lần khác” nhằm mê hoặc tôi bảo vệ chính mình.

Vì vậy, khi tôi phát hiện ra “Tôi luôn nghĩ về các vấn đề từ quan điểm của ‘tôi’”, nó đã lừa dối tôi và khiến tôi nghĩ rằng mình đã tìm thấy “cái tôi” ẩn giấu rất sâu. Kỳ thực, tôi chỉ tìm thấy quan niệm hậu thiên “Tôi luôn nghĩ về các vấn đề từ quan điểm của mình” được hình thành bởi một lớp “cái tôi”, nó cũng không phải là bản thân “cái tôi” đó. Lúc đó tôi đã không nhận ra điều này, vì vậy tôi đã lấy quan niệm “cái tôi” được hình thành từ hậu thiên là “cái tôi” của mình. Tôi đã bị lừa dối. Nhưng tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩa là tôi không thể giải thích rõ ràng.

Vào buổi trưa ngày hôm sau, người học viên hôm trước đi cùng tôi đã đến nhà và xin lỗi gia đình tôi: Vì về quá muộn, chúng tôi không nghĩ tới cảm nhận của người nhà, chỉ muốn sửa máy cho nhanh. Sau khi đồng tu rời đi, tôi cảm thấy khoảng cách tu luyện của bản thân. Tại sao tôi không nghĩ đến việc xin lỗi người nhà mình? Sư phụ cho tôi thấy cảnh xin lỗi của đồng tu, thì chắc chắn là tôi vẫn còn tồn tại vấn đề, đó là vấn đề gì? Lúc này tôi liền cảnh giác. Mặc dù tôi đã tìm thấy thứ gọi là “cái tôi” “luôn nghĩ theo quan điểm của mình”, tôi cũng nghĩ rằng trong tương lai “Tôi nhất định phải suy xét vấn đề dựa trên quan điểm của người khác”. Tôi dường như đã tìm thấy con người thật của mình, tôi cảm thấy lâng lâng.

Lúc này, tôi đã nhận ra một vấn đề, đó là, sinh mệnh thực sự suy xét vấn đề từ góc độ của người khác mới là chân ngã. Khi bản thân sinh mệnh ấy gây tổn hại cho người khác, thì bất kể trên bề mặt họ có oán hận bạn hay không, bạn cũng có thể thực tâm nhận thức được sai sót của bản thân, sẽ cảm thấy có lỗi với người kia và chân thành xin lỗi họ.

Nhưng tôi chỉ nhận thức được điều này vào thời điểm đó và không có bất kỳ ý nghĩ định nói lời xin lỗi nào. Tôi hiểu rằng “Tôi phải suy xét vấn đề từ quan điểm của người khác” là một màn khói được che giấu bởi “cái tôi” bằng cách sử dụng khái niệm “Tôi luôn suy xét vấn đề từ quan điểm của tôi.” Khi nhận ra điều này, tôi đã suy nghĩ về toàn bộ quá trình sửa chữa máy của mình và quá trình sau khi tôi về nhà, ngay lập tức tôi thấy rằng mình thực sự đã sai. Tôi đã làm tổn thương gia đình mình nhưng trong tâm lại cảm thấy rất khó chịu với họ. Tôi thấy rằng cái gọi là tu luyện và chứng thực Pháp của tôi suốt bao nhiêu năm qua dường như là chỉ là vị tha trên bề mặt, kỳ thực vẫn là đang đứng trên cơ điểm của “cái tôi”. Nói cách khác, tôi đã bị lừa dối bởi “cái tôi” hậu thiên, không thực tu và lãng phí quá nhiều thời gian quý báu. Khi tôi nhận ra điều này, tôi cảm thấy rằng hệ tư duy của tôi đã trải qua một sự thay đổi chấn động. Hệ tư duy vị tha hoàn toàn mới đã dung nhập vào tâm trí tôi.

Tu luyện thực sự rất nghiêm túc và gian khổ. Nhất tư nhất niệm của bản thân đều bị cựu thế lực giăng bẫy, chỉ Đại Pháp mới có thể phân biệt được. Đại Pháp giống như ngọn hải đăng, giúp tôi dần nhìn rõ mọi an bài mà cựu thế lực dày công nghĩ ra nhằm hủy hoại tôi trên con đường thanh tỉnh trở về. Chỉ bằng cách học Pháp nhiều, học Pháp tốt và nhờ Đại Pháp dẫn lối mới có thể bước đi vững chắc trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/30/认识深层的“自我”-409775.html

Đăng ngày 03-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share