Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Tần Hoàng Đảo, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-04-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 60 tuổi, sống ở vùng nông thôn. Năm ngoái, tôi gặp một tai nạn, và nó đã tạo nhiều cơ hội để tôi tu luyện và chứng kiến huyền năng của Đại Pháp.

Vụ tai nạn

Vào tháng 6 năm ngoái, trong khi tôi cùng chồng đang lái xe máy về nhà sau khi thăm chị gái tôi, thì không biết từ đâu, một chiếc xe máy khác lao thẳng vào chúng tôi trên con đường núi quanh co. Tôi không kịp phản ứng, và chúng tôi đã xảy ra va chạm.

Tôi chỉ nhớ mình có nghe thấy một tiếng “bang” rất to, và sau đó tôi chỉ biết là mình nằm sấp xuống và không thể cử động được. Tôi đã hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ba lần.

Máu chảy xuống thành dòng trên mặt tôi. Tôi lau máu trên mặt, cố gắng nhấc chân và kiểm tra tình trạng của người lái xe máy đã đâm vào tôi. Sau khi thấy anh ấy không sao, tôi liền tới xem tình trạng của chồng tôi, ông ấy đang giữ chặt cánh tay vào ngực.

Chúng tôi được đưa tới bệnh viện huyện. Chồng tôi chỉ bị rách gân tay phải, và ngoài đó ra ông ấy không sao cả. Bác sỹ chẩn đoán xương quai xanh bên phải của tôi bị gãy, và lo ngại phần xương gãy có thể đâm vào phổi. Tôi còn bị rách một vết sâu ở phía trên mắt trái.

Từ chối điều trị

Bác sỹ đề nghị chuyển tôi lên bệnh viện thành phố.

Tôi không muốn đi, nhưng những người thân có ý tốt đã đưa tôi vào xe ô tô và chở tôi tới đó.

Bác sỹ ở bệnh viện thành phố muốn phẫu thuật cho tôi vào ngày hôm sau. Bác sỹ giải thích rằng ngay cả nếu ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ thì có thể cánh tay phải của tôi vẫn sẽ không thể nâng lên hoặc cầm được bất kỳ vật gì nặng trong suốt quãng đời còn lại.

Đương nhiên là tôi không thừa nhận bất cứ điều gì, và tôi biết dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không có vấn đề gì cả.

Khi tôi nói với những người họ hàng của mình rằng tôi sẽ không phẫu thuật, họ đã nghĩ tôi thật điên khùng.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường bệnh với một nỗi buồn không thể diễn tả được. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã hơn 20 năm, nhưng tất cả dường như chẳng có ý nghĩa gì khi tôi phải nằm trên giường bệnh với một ống truyền tĩnh mạch gắn ở tay và bị đối xử như một bệnh nhân.

Nước mắt lăn dài trên má, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, con đã sai khi để những người họ hàng đưa con tới đây. Con đã làm Sư phụ thất vọng rồi. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con, con không cần tới bệnh viện hay truyền tĩnh mạch gì hết..”. Tôi đã ngủ thiếp đi khi cầu xin Sư phụ.

Nhưng ngay khi thức dậy tôi cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh và ẩm ướt trên cơ thể mình. Tôi chạm vào áo thì thấy nó đã ướt sũng. Thì ra dung dịch tĩnh mạch đã không truyền được vào cơ thể tôi, thay vào đó nó chảy ra giường và quần áo của tôi. Tôi hạnh phúc tới phát khóc: “Con xin cảm tạ Sư phụ đã chăm sóc cho con”.

Em gái tôi rất tức giận khi tôi không phẫu thuật và cô ấy liền tìm đến các loại thuốc thay thế để chữa lành xương gãy. Bạn học cũ của em gái tôi là giám đốc của Bệnh viện Thành phố Số 3 đã khuyên tôi cần nắn xương.

Chúng tôi đến Bệnh viện Thành phố Số 3, và những người họ hàng chuẩn bị làm thủ tục nhập viện cho tôi.

Tôi quay lại và chuẩn bị rời đi thì anh rể tôi quát lên: “Tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy? Cô không muốn làm phẫu thuật thì mọi người cũng không làm khó cô. Nhưng đây là nắn xương chứ không phải phẫu thuật. Mọi người không thể để cô bị tàn phế được. Không ai có thể chăm sóc cô được.”

Tôi trấn an anh: “Điều đó sẽ không xảy ra. Em sẽ bình phục, miễn là em có thể học Pháp và luyện công.”

Nhưng anh rể tôi không muốn nghe gì hết, và tôi bị đưa tới bệnh viện. Trong tâm, tôi tự nhủ với Sư phụ: “Tất cả điều này chỉ là giả tướng. Con không thừa nhận nó. Con chỉ nghe theo an bài của Sư phụ.”

Các học viên giúp tôi gia cường chính niệm

Một học viên địa phương đã tới gặp tôi ở bệnh viện sau khi nghe nói về tình hình của tôi. Tôi rất vui khi gặp cô ấy nhưng cũng cảm thấy xấu hổ. Cô ấy đã khích lệ tôi: “Đừng quá lo lắng về điều đó. Tất cả sự việc này đều là bị cưỡng ép lên chị. Từ giờ trở đi, chị hãy chỉ tập trung chiểu theo an bài của Sư phụ, và làm ba việc.”

Sau cuộc nói chuyện khá lâu với học viên này, Pháp của Sư phụ liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi. Gánh nặng tinh thần đang đè nặng lên tôi bỗng nhiên được gỡ bỏ, và tâm trí tôi trở nên minh bạch. Tâm dao động đã bình ổn lại, và chính niệm của tôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi được đề cao trong Đại Pháp.

Vào buổi trưa, khi y tá đến, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi không cần truyền tĩnh mạch. Cô ấy nói cô phải trao đổi lại với bác sỹ.

Trong tâm, tôi nói với Sư phụ: “Không ai có thể bắt con làm bất cứ điều gì cả. Chỉ có Sư phụ mới có thể quyết định.”

Sau đó, khi bác sỹ tới, tôi đã nói với ông ấy rằng tôi đã cảm thấy tốt hơn và không cần truyền tĩnh mạch nữa. Câu trả lời của bác sỹ đã khiến tôi ngạc nhiên: “Được rồi. Ngày mai chị sẽ được ra viện.”

Chồng tôi cũng vui vẻ ký giấy tờ xuất viện mà không hỏi gì cả.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và đóng gói tất cả mọi thứ. Em gái tôi, cũng là một học viên, đã mời tôi đến ở cùng cô ấy một thời gian. Tôi vui mừng biết rằng môi trường tu luyện tốt sẽ giúp tôi mau hồi phục.

Hàng ngày, một học viên tới nhà em gái tôi trước và sau giờ làm việc để cùng học Pháp với chúng tôi. Chúng tôi đã học ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ.

Nhiều học viên khác bắt đầu tham gia học Pháp cùng chúng tôi. Một số học viên đã phải đi một quãng đường dài. Thật hữu ích khi được nghe chia sẻ của các học viên về những trải nghiệm của họ khi vượt quan nghiệp bệnh và được gợi nhắc về các Pháp lý.

Tôi ngồi ở đó trong suốt thời gian học Pháp và cảm thấy hổ thẹn vì trên người toàn băng là băng. Tôi đã nhờ một học viên bên cạnh giúp tôi gỡ chúng ra. Tôi nói với nhóm học Pháp rằng tôi sẽ đặt 100% niềm tin vào Sư phụ và Pháp, để mọi việc thuận theo sự an bài của Sư phụ.

Các học viên cảm thấy rất mừng cho tôi.

Sự hồi phục kỳ diệu

Ngoài việc học ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, tôi cũng dậy sớm luyện năm bài công pháp. Khi lần đầu tiên cố gắng luyện công sau vụ tai nạn, tôi đã cảm thấy rất đau nhưng tôi đã nhẫn chịu được.

Ngay sau khi tôi tiếp tục luyện công, một cục u rất đau xuất hiện tại nơi xương đòn bị gãy của tôi.

Tôi đã nghĩ về điều mà người nắn xương đã nói: “Các băng thuốc phải được giữ nguyên tại chỗ, không được động vào chúng. Điều mà chị cần làm nhất đó là dùng tay trái để giữ tay phải. Chỉ cần di chuyển một chút thôi là vết thương có thể sẽ không lành lại chính xác được. Thứ năm hoặc thứ sáu chị quay lại để kiểm tra. Nếu không tiến triển tốt thì chúng tôi sẽ phải tiến hành phẫu thuật.”

Ngay lập tức tôi nhận ra suy nghĩ tiêu cực đó không phải là của tôi. Tín Sư tín Pháp không chỉ là ở lời nói mà tôi cần phải chuyển thành hành động nữa.

Tôi đã không quay lại kiểm tra mà tiếp tục luyện công. Đau đớn dần dần biến mất sau vài tuần tiếp theo, và sau đó ba tuần, cánh tay của tôi đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Tôi cảm ơn em gái và các học viên địa phương rồi trở về nhà.

Chủ đề đem ra chia sẻ

Họ hàng và những người ở làng tôi rất ngạc nhiên khi thấy cánh tay và xương quai xanh của tôi đã hoàn toàn trở lại bình thường. Cháu trai của tôi gặp một tai nạn xe hơi vào năm 2018 và đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn. Vợ của cháu trai cũng bị gãy tay vào cùng năm đó, đã chia sẻ rằng: “Cháu không thể tin vào mắt mình nữa. Mọi thứ như chưa có gì xảy ra vậy. Nếu cháu không được tận mắt chứng kiến thì cháu sẽ không thể nào tin được điều này. Thật không thể tin được.“

Tôi kể với họ tất cả là vì tôi đã không ngừng học Pháp và luyện công. Tôi đã không phải chịu nhiều đau đớn và cũng tiết kiệm được nhiều tiền. Tôi bảo vợ chồng cháu trai hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Cháu trai của tôi thoái xuất Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã rất lâu rồi và cháu biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nhưng bây giờ, cháu tôi thậm chí còn tin vào Đại Pháp hơn sau khi chứng kiến sự hồi phục rất nhanh của tôi.

Nói về vụ tai nạn và việc cánh tay tôi đã hồi phục nhanh chóng là cách bắt đầu câu chuyện rất tốt. Bất kể là gặp ai, tôi cũng đều kể cho họ câu chuyện của mình và bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Mọi người nói rằng nếu tôi ở lại bệnh viện và làm phẫu thuật thì tôi đã phải trả ít nhất từ 50.000 tới 60.000 Nhân dân tệ, và có thể đến bây giờ vẫn còn bị đau. Như người xưa vẫn nói: “Nếu bạn bị gãy xương hay đứt gân, phải cần ít nhất 100 ngày để bình phục.”

Các mô mềm trên tay phải của chồng tôi đã bị tổn thương trong vụ tai nạn đó. Ông đã được cho uống thuốc, truyền dịch tĩnh mạch và đắp thuốc nóng để điều trị bên ngoài. Chưa kể là chồng tôi còn uống hết 800 thang thuốc thảo dược Trung Quốc được kê đơn đặc biệt. Thế nhưng sau hai tháng, tay của ông vẫn bị sưng, và ông vẫn chưa thể cầm được đũa. Trong khi đó, tôi đã có thể làm việc đồng áng, đẩy xe cút kít, mang vác dụng cụ và thu hoạch hạt dẻ.

Các bí thư thôn ra dấu tay tán thưởng tôi

Sau vụ tai nạn, người lái xe gây tai nạn đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nhiều người dân trong làng đã tập trung gọi xe cứu thương và cảnh sát.

Tôi đã kể với cảnh sát sự việc đã xảy ra, nhưng không đòi một xu tiền bồi thường từ người lái xe.

Bí thư của thôn là họ hàng của chồng tôi, ông ấy đã nói với tôi: “Tôi biết chị tập Pháp Luân Công, và chị không muốn lợi dụng bất kỳ ai. Chị quá tử tế.”

Chi phí cho thời gian tôi ở bệnh viện và thuốc thang cho chồng tôi đã lên tới hơn 20.000 Nhân dân tệ. Xe máy của chúng tôi cũng hư hỏng hoàn toàn. Nhưng khi chúng tôi gặp người lái xe để giải quyết vụ tai nạn, tôi đã không đòi chút tiền bồi thường nào từ cậu ấy, thay vào đó tôi cho cậu ấy xem phim chụp X-quang cánh tay của tôi và để cậu ấy thấy tôi đã bình phục nhanh như thế nào. Cậu ấy đã rất ngạc nhiên. Bí thư thôn đi cùng cậu cũng là một bác sỹ. Ông ấy cũng không thể tin được và nói điều này thật kỳ diệu.

Cả hai bí thư thôn đều rất cảm động và làm dấu tay tỏ ý tán thưởng tôi. Tôi đã kể với họ về Đại Pháp, nguyên lý phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn, cuộc bức hại và bảo họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Trước khi rời đi, tôi tặng mỗi người một cuốn thông tin về Đại Pháp.

Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng mấy ngày đầu sau vụ tai nạn rất khó khăn. Vợ chồng tôi không có con – đứa con trai duy nhất của chúng tôi đã chết trong một tai nạn ô tô hai năm trước – và chúng tôi không có người chăm sóc.

Cả hai vợ chồng chúng tôi đều bị thương ở tay phải (là tay thuận), và thậm chí chúng tôi cũng còn gặp khó khăn khi làm những việc nhẹ trong nhà, huống hồ là làm việc đồng áng.

Sư phụ đã giảng:

“Viên mãn đắc Phật quả
Cật khổ đương thành lạc
Lao thân bất toán khổ
Tu tâm tối nan quá
Quan quan đô đắc sấm
Xứ xứ đô thị ma
Bách khổ nhất tề giáng
Khán kỳ như hà hoạt
Cật đắc thế thượng khổ
Xuất thế thị Phật Đà” (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm diễn nghĩa:

“Viên mãn đắc Phật quả
Lấy chịu khổ làm vui
Nhọc thân không tính khổ
Tu tâm khó qua nhất
Cửa nào cũng phải qua
Chỗ nào cũng là ma
Trăm khổ cùng giáng xuống
Xem sẽ sống ra sao
Nếm đủ khổ trên đời
Xuất thế là Phật Đà” (Khổ về tâm chí, Hồng Ngâm)

Tôi nhanh chóng buông bỏ những quan niệm người thường, luyện công và học Pháp nhiều hơn. Sau đó, Đại Pháp đã triển hiện uy lực chữa lành bệnh.

Chồng tôi

Tôi cũng muốn cảm ơn chồng mình vì đã hiểu và trợ giúp tôi vượt qua giai đoạn này. Chồng tôi là người thật thà và chăm chỉ. Ông ấy sống đơn giản và đạm bạc – theo lời của ông ấy thì “mỗi một xu kiếm được đều phải đổi bằng mồ hôi công sức”.

Đối với ông ấy thì hơn 20.000 Nhân dân tệ mà chúng tôi phải chi cho vụ tai nạn là một khoản tiền rất lớn. Ban đầu ông ấy không thích ý tưởng của tôi rằng không cần tiền bồi thường từ người lái xe máy gây tai nạn. Chưa kể đến việc người lái xe máy kia còn không xin lỗi và trốn tránh trong suốt quá trình khiến ông ấy thực sự khó chịu.

Sau nhiều đêm không ngủ, cuối cùng chồng tôi cũng đã đồng ý và quyết định ủng hộ tôi. Tôi rất tự hào về ông ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/24/404274.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/12/185491.html

Đăng ngày 17-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share