Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2020] Năm nay tôi 82 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 60 tuổi. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể bước đi vững chắc trên con đường tu luyện của mình. Tôi thực sự cảm thấy sinh mệnh của tôi tồn tại chỉ là để tu luyện Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Chồng tôi qua đời cách đây vài năm, các con của tôi đều đã có cuộc sống riêng. Vì vậy, tôi sống một mình. Điều này khiến việc chứng thực Pháp của tôi càng trở nên dễ dàng hơn.

Tôi sử dụng hầu hết thời gian của mình cho tu luyện. Tôi chưa bao giờ ngừng luyện công, giảng chân tướng, và học Pháp hàng ngày trong suốt 22 năm qua. Tôi cũng phát chính niệm thường hằng mà chưa bao giờ bị gián đoạn.

Mỗi khi khổ nạn đến, tôi đều có thể vượt qua nhờ có sự gia trì của Sư phụ và chính niệm của bản thân. Niềm tin vững chắc của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp, cũng như ý chí kiên cường được rèn giũa từ Pháp đã cho phép tôi bước đi một cách tinh tấn.

Gần đây, một vài học viên lớn tuổi ở địa phương tôi đã qua đời vì nghiệp bệnh. Đây là điều rất đáng tiếc bởi nó làm suy yếu nỗ lực cứu độ chúng sinh của chúng tôi. Mặc dù có nhiều nguyên nhân khiến các đồng tu qua đời, nhưng dưới đây tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm đột phá quan nghiệp bệnh của tôi với hy vọng rằng những chia sẻ này có thể giúp ích cho các đồng tu.

Không gì có thể đè bẹp ý chí mạnh mẽ của đệ tử Đại Pháp

Một buổi sáng năm 2018, khi vừa bước ra khỏi giường để luyện công, tôi đột nhiên cảm thấy rất chóng mặt và đã ngã xuống sàn nhà. Tôi thậm chí không thể mở được mắt. Lập tức, tôi cầu xin Sư phụ cứu tôi.

Đồng thời, tôi nói với cựu thế lực: “Ta là một đệ tử Đại Pháp, sinh mệnh của ta chỉ quy về Sư phụ và Đại Pháp quản.”

Sư phụ giảng:

“ Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi phát chính niệm rồi dùng hết sức lực của mình để dựa vào tường và đứng lên. Tôi muốn để cựu thế lực thấy rằng đệ tử Đại Pháp còn cứng rắn hơn bọn chúng – những thứ rác rưởi của vũ trụ. Sau đó, tôi bắt đầu luyện cả năm bài công pháp. Sau khi kết thúc, toàn thân tôi vã mồ hôi nhưng thân thể lại cảm thấy hết sức nhẹ nhàng và thoải mái. Sự bức hại của cựu thể lực đã bị giải thể.

Tôi rất biết ơn Sư phụ, từ trong tâm tôi nói với Ngài: “Sư phụ, khi đối mặt với quan sinh tử, đệ tử đã không để cho Ngài phải thất vọng. Có Sư phụ vĩ đại, Pháp vĩ đại, ý chí của đệ tử Đại Pháp quyết sẽ không bị đè sập.”

Chân đau không thể cản trở tôi ra ngoài cứu người

Một lần, hai đầu gối của tôi bị đau, đi lại rất khó khăn. Tuy nhiên, tôi cần ra ngoài giảng chân tướng hàng ngày và phải đi bộ một quãng đường rất xa. Cái chân đau rõ ràng đã can nhiễu đến công việc này của tôi.

Một đệ tử Đại Pháp không thể bị tà ác ngăn trở. Vì vậy, tôi đã giữ vững chính niệm và tiếp tục đi giảng chân tướng hàng ngày. Tôi cũng thường xuyên nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ” (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ”

Vài ngày sau, giả tưởng đau chân của tôi đã biến mất.

Tôi có thể nhìn rõ những chữ nhỏ trên vỏ hộp thuốc

Tôi bị viễn thị từ khi 50 tuổi. Sau đó, thị lực của tôi trở nên kém đến mức tôi thậm chí không thể làm được công việc khâu vá. Tôi không còn cách nào khác, đành phải sắm một cặp kính lão.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, một đoạn trong cuốn Chuyển Pháp Luân liên quan đến tình huống của tôi bỗng hiện ra trước mắt tôi:

“Còn một kiểu người: trong quá khứ người ta nói rằng trên thân họ có phụ thể, và bản thân họ cũng cảm giác là có. Nhưng sau khi giúp họ vứt bỏ [phụ thể] rồi, thì cái tâm bệnh của họ lại không dứt: họ cứ cảm giác như trạng thái ấy vẫn tồn tại; họ cho rằng vẫn còn; ấy chính là một loại tâm chấp trước, gọi là ‘nghi tâm’. Dần dà tự họ chiêu mời cái thứ không tốt ấy trở lại. Tự chư vị phải vứt bỏ cái tâm ấy; hoàn toàn không tồn tại [phụ thể nữa đâu]. Có những người mà chúng tôi đã xử lý từ bài học trước, tôi đã làm những việc ấy rồi, các phụ thể đã được vứt bỏ hết rồi.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho từng đệ tử Đại Pháp ngay từ khi chúng ta mới bước vào tu luyện. Nếu tiếp tục đeo kính lão thì chẳng phải tôi đã công nhận mắt mình bị kém sao. Điều ấy có thể chiêu mời những thứ không tốt quay trở lại.

Sau khi ngộ ra điều này, tôi lập tức vứt kính lão đi. Một vài người hỏi tôi có nhìn được rõ chữ khi đọc sách không. Tôi nói tôi có thể. Tôi ngộ rằng đây chính là một khảo nghiệm để xem phản ứng của tôi đối với tình huống này như thế nào.

Với sự đề cao tâm tính và niềm tin kiên định của tôi vào Đại Pháp, tôi đã có thể đọc được chữ mà không cần đeo kính. Các chữ thậm chí còn hiện ra càng ngày càng lớn trước mắt tôi.

Một lần, tôi đến nhà con trai chơi và thuận tay cầm lên một hộp thuốc nhỏ. Sau đó, tôi bắt đầu đọc những dòng chữ nhỏ được in trên vỏ hộp.

Con dâu tôi rất ngạc nhiên khi chứng kiến việc này. Cháu nói với tôi rằng thị lực của tôi thậm chí còn tốt hơn của cháu. Cháu rất ấn tượng trước những tác dụng kỳ diệu của tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chẳng mấy chốc, câu chuyện của tôi đã lan truyền tới những ngưởi thân, bạn bè, và hàng xóm của tôi, và được mọi người đón nhận rất tốt.

Sư phụ giảng:

“Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Sư phụ chỉ nhìn vào tâm của chúng ta. Khi chúng ta bước đi chân chính trên con đường tu luyện Đại Pháp, Sư phụ sẽ có thể an bài những thứ tốt nhất cho chúng ta.

Một khối u trên bàn tay trái của tôi đã biến mất

Mùa hè năm 2018, bàn tay trái của tôi bỗng nổi lên một khối u màu tím đen. Bề mặt của nó thô ráp và rất cứng. Tôi lập tức phát chính niệm để thanh trừ nó. Ngày hôm sau, khối u từ từ nhỏ dần, nhưng toàn bộ bàn tay trái của tôi đã chuyển sang màu tím đen.

Tôi tiếp tục phát chính niệm hàng ngày và khối u đã trở nên ngày càng nhỏ hơn. Cuối cùng, nó đã biến mất, và bàn tay của tôi đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Trong suốt 20 năm tu luyện vừa qua, tôi thực sự thể nghiệm được rằng chỉ cần chúng ta có đầy đủ chính niệm và bỏ đi nhân tâm, thì mọi khổ nạn trong Tam Giới này đều chỉ là giả tướng. Tôi chỉ tin theo Sư phụ và Đại Pháp, và không thừa nhận bất kỳ một an bài nào khác. Chỉ cần nắm chắc nguyên lý này, tôi sẽ có thể đột phá bất kỳ khổ nạn và khảo nghiệm nào.

Sư phụ luôn dẫn dắt đệ tử Đại Pháp tu luyện bản thân và bước qua mọi khổ nạn trên con đường tu luyện. Ngài dạy chúng ta kiên định chính niệm và trừ bỏ nhân tâm khi đối mặt với bức hại của cựu thế lực. Sau mỗi bước đề cao của đệ tử Đại Pháp, ở không gian khác, Sư phụ đều diễn hóa rất nhiều thứ tốt cho chúng ta. Sư tôn từ bi vĩ đại đã che gió che mưa cho chúng ta và mở đường cho chúng ta tiến tới viên mãn.

Chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được Sư phụ đã chịu đựng cho chúng ta nhiều như thế nào và ban cho chúng ta bao nhiêu thứ. Chúng ta chỉ có thể tu luyện tinh tấn để báo đáp ân huệ của Ngài.

Cho dù con đường tu luyện phía trước kéo dài bao lâu, tôi vẫn sẽ vĩnh viễn là đệ tử của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/18/398900.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/10/184421.html

Đăng ngày 20-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share