Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-6-2010 Vài hôm trước, tôi nhận được cuộc gọi từ một người đồng nghiệp cũ, nói rằng có người muốn đến thăm tôi. Khi chuẩn bị chờ họ đến, tôi suy nghĩ về cách giảng sự thật tốt nhất về Pháp Luân Công cho họ.

Khoảng chục người đến nhà tôi. Khi gặp, tôi nhận thấy họ đều có vẻ nghiêm nghị, thận trọng và quan sát. Người bạn cũ giới thiệu họ là nhân viên của Ủy ban Nhà ở, nói họ chịu trách nhiệm về chỗ làm cũ của tôi. Tôi biết Ủy ban Nhà ở có liên quan đến việc bức hại Pháp Luân Công. Khi gặp riêng, đồng nghiệp cũ của tôi giải thích rằng lần này là đến lượt anh phải tháp tùng họ đi công tác.

Sau khi tất cả đã ngồi xuống, tôi muốn giới thiệu cho họ về Pháp Luân Công, nên hỏi “Các bạn ở đây phụ trách vấn đề gì?” Họ trả lời rằng họ chủ yếu giám sát các công ty và người dân trong phạm vi quyền hạn của mình, hiện nay họ đang khá bận rộn với việc theo dõi học viên Pháp Luân Công và những người dân bị oan đang khiếu nại lên chính quyền cấp cao hơn. Sau đó họ bắt đầu trò chuyện về các chủ đề thông thường, như tin tức hoặc những tập tục mà họ quan sát được khi đi công cán. Tôi có chút ít lo lắng, vì tôi không muốn từ bỏ cơ hội cứu độ họ. Tôi nhận thấy đây không phải là ngẫu nhiên mà họ đến gặp tôi từ một nơi rất xa. Tôi thầm xin Sư Phụ trong tâm mình giúp tôi cứu họ.

Ngay khi tôi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho họ, chủ đề cuộc chuyện trò chuyển sang việc phá dỡ một nhà sở hữu tư nhân để cho các dự án của chính quyền, và cách thức mà các cấp chính quyền giải quyết với những người khiếu nại, kháng cáo. Tôi tham gia cuộc chuyện trò, nói về Pháp Luân Công với tư cách của một người thứ ba. Một người nói với tôi: “Anh không biết là bây giờ học viên Pháp Luân Công quá mạnh không? Ngay khi số ID ở điện thoại của anh hiện loạt số O, đó là họ gọi điện thoại tự động để nói với anh về tội ác của Giang Trạch Dân, mổ cắp nội tạng sống từ học viên Pháp Luân Công, và nhiều thứ nữa. Thế mà, dường như, Đảng Trung Cộng đã áp đặt “hệ thống suốt đời” lên Pháp Luân Công.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên gọi này, “hệ thống suốt đời”, nên tôi hỏi họ đó là gì vậy. Một người trả lời, “Thậm chí một người tập Pháp Luân Công chỉ một ngày thôi, chính quyền cũng sẽ lập một bộ hồ sơ về anh ta, và anh ta sẽ bị chúng tôi giám sát vô thời hạn.” Tôi hỏi cách thức họ giám sát các học viên Pháp Luân Công, và họ trả lời là họ quan sát người trong nhà từ trong xe của họ rồi đi theo họ khi họ ra ngoài. Tôi liền hỏi về kết quả của việc theo dõi này. Một phụ nữ trong đó cười, chỉ vào hai người đàn ông ngồi chéo cô ấy, và nói  “Đây là một trường hợp. Một học viên Pháp Luân Công ra ngoài phía đông thành phố mua thức ăn cho chó mỗi ngày, vậy là hai anh này phải theo ông ta đi đi về về. Vì ông học viên này đi xe buýt, và họ đi xe đạp, quá mệt để có thể đuổi kịp xe bus.” Tôi nói, “Trách nhiệm theo dõi giao phó cho các bạn quá là buồn tẻ. Theo hiểu biết của tôi, những người tập Pháp Luân Công đều là những người đứng đắn. Hàng xóm của tôi và những học viên Pháp Luân Công tại hải ngoại đều là những gương tốt.” Rồi tôi giảng sự thật về vụ tự thiêu Thiên An Môn. Người đàn ông ngồi chéo tôi lên tiếng: “Đúng, dường như là giả cả.

Lúc đó ông giám đốc nói, “Lấy nhiệm vụ đi thuyết phục những người đi Bắc Kinh kháng nghị của tôi làm ví dụ. Cấp trên chỉ đạo tôi phải đưa họ về bằng mọi cách. Nhưng khi chúng tôi đưa họ về, chẳng có ai chịu trách nhiệm giữ họ cả, nên họ lại có thể thoát và lại lên Bắc Kinh nếu chúng ta không theo dõi họ chặt chẽ.” Chúng tôi càng nói, cuộc chuyện trò càng trở nên sôi nổi.

Tôi bảo, “Các anh vất vả quá, thế nhưng lại chẳng làm điều gì có ích cả, tệ hơn, anh lại áp bức người tốt. Ví dụ, tôi biết ông phó giám đốc một bộ phận nọ. Người ta giao cho ông ấy điều hành một lớp tẩy não Pháp Luân Công và hứa sẽ thăng chức cho ông ấy làm giám đốc sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Thế là ông ấy chấp nhận và tổ chức lớp tẩy não, nhưng cuối cùng người ta lại coi ông ấy như một người thừa, thậm chí chẳng để ông ấy giữ lại cái chức phó giám đốc.Ông ấy kêu đến cấp trên nhưng chẳng ai giúp. Sao anh có thể tin ĐCSTQ được chứ? Vậy nên, tốt nhất là dừng ngay những việc ác mà các anh đang làm bây giờ đi.” Họ đều gật đầu đồng ý. Đến lúc ra về, mọi người đều bắt tay tôi nồng nhiệt. Sau đó họ đều mừng rỡ khi có dịp gặp lại. Tôi biết phần thiện của họ đã xuất hiện. Sau đó tôi nghĩ nhiều đến cuộc gặp gỡ này.

Vì công việc, tôi có quan hệ với một số viên chức chính phủ và nhân viên an ninh. Sau khi bị bức hại, tôi biết rằng chính những người bạn “thân cận” ấy thật ra đang theo dõi tôi. Ít lâu sau, tôi đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm của một bạn học viên, anh có nói chúng ta nên rất cẩn trọng khi quan hệ với những nhân viên an ninh và quan chức Phòng 610. Tôi biết quan điểm này dựa trên cơ sở vụ việc thực tế có liên quan trực tiếp đến việc sống chết của các bạn học viên. Một số học viên nghĩ chúng ta không bao giờ nên quan hệ với những người này. Một số học viên bản thân đã từng là nhân viên an ninh, và sau khi cuộc bức hại diễn ra, họ không còn hòa đồng với các bạn đồng nghiệp cũ nữa. Dường như họ làm vậy vì vấn đề an toàn cho mình. Tuy nhiên, tôi tự hỏi, “Liệu chúng ta không nên cứu những quan hệ tiền duyên với mình nếu như chúng ta là nhân viên an ninh?

Một lần, tôi đi thăm một người bệnh có mẹ là người đứng đầu lớp tẩy não của địa phương. Mẹ anh ấy chỉ vào các quyển sách nhỏ giảng sự thật và đĩa CD rồi hỏi tôi, “Cháu có nghĩ là những học viên Pháp Luân Công có thể thực sự bị “chuyển hóa” không?” Tôi nói, “Không, vì bất cứ ai tập đều được hưởng phước.” Bà ấy không thể hiểu tại sao nhiều sách và CD giảng sự thật về Pháp Luân Công có thể đưa đến tận cửa nhà sau khi bà ấy đã cố gắng hết sức để “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công. Sau đó, bà ấy được chẩn đoán là bị ung thư, và tôi nói bà ấy nên đọc một cách thành tâm, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” trong tâm mình, có thể bà ấy sẽ cảm thấy khá hơn. Bà hứa sẽ làm thế, và sau đó bà ấy đã hiểu hơn về Pháp Luân Công.

Tôi tự nhủ với bản thân, “Chúng ta cần kiên định vượt qua chốn tiện nghi của mình để làm những gì cần thiết, mang đến cho mọi người cơ hội có thể biết được sự thật và thay đổi thái độ của họ đối với Đại Pháp, thậm chí ngay cả đến mức phải chịu hiểm nguy to lớn khi giảng sự thật về Pháp Luân Công cho các cấp chính quyền, cảnh sát, và tòa án. Trước khi xuống đến thế giới trần tục này, họ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ làm các nhiệm vụ này” “Dó đó, tôi muốn kết luận rằng cúng ta không nên phân biệt con người qua vị trí công việc của họ khi chúng ta đang cố gắng cứu độ họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/6/11/225158.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/24/118130.html

Đăng ngày: 05-08-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share