Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-04-2020] Trong ký ức của mình, tôi nhớ sức khỏe của tôi rất yếu. Tôi bị phong thấp, gan nhiễm mỡ, các vấn đề dạ dày và liên tục ho khan. Tôi thường xuyên cảm thấy lạnh trong xương và phải đi tất khi ngủ trong suốt cả những tháng hè nóng nực. Tôi bị các bệnh về da và đã uống rất nhiều thuốc cho đến tận năm 1995.
Để cải thiện sức khỏe của mình, tôi đã thử học châm cứu và tu luyện theo ba loại khí công nhưng không môn nào chữa được bệnh cho tôi. Kết quả kiểm tra máu của tôi cho thấy tôi có nguy cơ bị đột quỵ cao. Lúc đó tôi thậm chí còn chưa đến 40 tuổi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Một cuộc đời mới
Tháng 11 năm 1995, người hàng xóm của tôi có hai tấm vé tham gia buổi giảng khí công video và hỏi tôi có muốn đi hay không. Tôi cảm ơn cô ấy nhưng từ chối lời đề nghị. Tôi nói: “Tôi vừa mới thử một vài loại khí công rồi, nhưng chẳng cái nào có tác dụng với tôi.”
“Nhưng tôi nghe nói loại này thực sự tốt,” người hàng xóm tiếp lời. “Đó là Pháp Luân Công (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp). Chính là khí công Phật gia và thực sự có thể chữa bệnh thần kỳ.” Cô ấy khuyên tôi nên đi xem pháp môn này như thế nào; sau đó tôi có thể quyết định có tu luyện theo hay không.
Cô ấy thực sự hào hứng vì thế tôi đã quyết định đi, vì nếu không đi tôi sẽ khiến cô ấy thất vọng.
Trên đường về nhà sau khi xem video bài giảng đầu tiên, tôi cảm thấy chân mình có sức mạnh hơn trước. Sau khi xem xong tất cả chín bài giảng, thế giới quan của tôi đã thay đổi.
Tôi bắt đầu minh bạch tại sao con người lại bị bệnh và làm thế nào để có sức khỏe tốt. Tôi học được rằng then chốt của tu luyện là tu tâm tính.
Và ngay khi đó, một cánh cửa mới đã mở ra trong cuộc đời của tôi.
Mỗi buổi sáng tôi tới điểm luyện công ở địa phương để cùng các học viên khác luyện công. Vào buổi tối, chúng tôi đọc các sách của Pháp Luân Công và chia sẻ kinh nghiệm. Trong vòng chưa đầy ba tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất!
Cân nhắc đến người khác trước
Nơi làm việc của tôi cung cấp dịch vụ đưa đón vào buổi sáng để đưa tôi đi làm, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi tự đi thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền cho đơn vị công tác. Vì thế tôi bảo tài xế không cần đến đón tôi.
Năm 1998, nhân viên được phân bổ một số nhà ở. Tôi được phân cho một căn nhà rất tốt. Sau khi chuyển một số đồ đạc vào, tôi nghe được rằng một giám đốc đã nghỉ hưu cũng muốn có căn nhà này nhưng đề nghị của ông đã bị các lãnh đạo từ chối. Tôi cảm thấy tiếc cho ông, nghĩ rằng ông đã làm việc chăm chỉ trong rất nhiều năm và xứng đáng có được căn nhà này. Vì thế tôi đã nói chuyện với lãnh đạo và chuyển ra, để người giám đốc nghỉ hưu chuyển vào. Tôi cảm thấy mừng cho ông.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, lương của tôi bị giảm xuống rất nhiều. Để tiết kiệm tiền để có thể làm các tài liệu giảng chân tướng, tôi cắt giảm chi phí cuộc sống tới mức tối thiểu. Tôi bắt đầu mua những loại rau rẻ nhất ở chợ và không mua quần áo mới. Tôi chỉ mua hai đôi giày để dùng khi thực sự cần thiết – một đôi cho mùa hè và một đôi cho mùa đông.
Tôi chỉ ăn một vài lá bắp cải chấm với nước tương. Nó không ngon nhưng tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:
“Viên mãn đắc Phật quả
Cật khổ đương thành lạc”
(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Viên mãn đắc Phật quả
Lấy chịu khổ làm vui”
Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công, tâm tính của tôi đã đề cao. Tôi học cách cân nhắc đến người khác trước và bớt ích kỷ hơn.
Hướng nội khi gặp nghiệp bệnh
Vào một buổi sáng tháng 8 năm 2015, khi thức dậy tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt. Tôi gần như không thể giữ được thăng bằng khi đi bộ. Nửa đầu bên trái của tôi đau một cách dữ dội và tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi nghe bài giảng của Sư phụ. Sau khi nghe ba bài giảng, tôi làm một số hạng mục Đại Pháp.
Ngày hôm sau vẫn không có cải thiện. Đầu của tôi đau đến mức ngay cả nuốt cũng đau đớn không thể chịu được. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Đây không phải là bệnh. Đây là cựu thế lực đang bức hại mình.”
Tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ và tăng số lần phát chính niệm nhưng vẫn không có cải thiện. Tôi cho rằng có lẽ sáng ngày mai tôi nên ngủ thêm một vài tiếng vì mấy ngày vừa qua tôi đã không ngủ nhiều.
Tuy nhiên vẫn không có cải thiện. Đầu của tôi như bị nứt ra khi tôi cố gắng nuốt. Tôi ngồi trên giường và nghe thấy một giọng nói: “Hướng nội! Hướng nội!” Tôi biết đó chính là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi.
Tôi bình tĩnh lại và bắt đầu hướng nội: “Mình còn ôm giữ tâm chấp trước nào và là một người tu luyện, mình đã làm điều gì không tốt?”
Tôi nhận ra rất nhiều vấn đề, trong đó ba vấn đề chính đó là:
1. Truy cầu sự an nhàn – Tôi đã dự định luyện công bù sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Tuy nhiên tôi thường nằm trên giường nghĩ rằng tôi có thể nghỉ ngơi vài phút trước, nhưng sau đó khi mở mắt thì trời đã sáng. Điều đó có nghĩa là tôi không chỉ không luyện công bù của ngày hôm trước mà còn lỡ buổi luyện công sáng hôm sau lúc 3:30.
Đôi khi tôi thức dậy lúc 5:50. Nhận ra mình vẫn còn năm phút trước giờ phát chính niệm toàn cầu, tôi lại tiếp tục nhắm mắt và đến khi tỉnh dậy, tôi đã bỏ lỡ giờ phát chính niệm.
2. Không tôn kính Sư phụ và Đại Pháp – Trong khi học Pháp, tôi đã không kính Sư kính Pháp, vì phần lớn thời gian tôi nghe các bài giảng của Sư phụ trong lúc làm các việc khác. Khi tôi đọc các sách Đại Pháp, đôi khi tôi cảm thấy mệt và nằm xuống giường để tiếp tục đọc.
3. Bỏ lỡ việc học Pháp – Đôi khi tôi không học Pháp trong hai ngày liền vì tôi bận rộn với các hạng mục Đại Pháp. Tôi đối đãi với việc làm hạng mục giống như tu luyện và bỏ qua việc học Pháp.
Nhận ra ba điều này, tôi tự nhủ: “cựu thế lực đã tìm thấy những sơ hở trong tu luyện của mình và đã dùng chúng để bức hại mình. Mình không cho phép điều đó. Ngay cả khi mình chưa làm tốt, mình đã có Sư phụ. Mình sẽ chỉ đi theo an bài của Sư phụ!”
Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và ngay lập tức cơn đau đầu của tôi gần như giảm hẳn. Tôi tiếp tục đọc và cảm thấy buồn ngủ, nhưng tôi không nằm xuống và tiếp tục đọc. Ngày hôm đó tôi đã đọc ba bài giảng.
Khi nghĩ về cơn đau tôi đang trải qua, tôi cho rằng nếu nó là vật chất màu đen đến từ nghiệp lực thì nó cần phải ra khỏi cơ thể của tôi càng sớm càng tốt.
Nếu nó là do đời trước tôi đã làm tổn hại người khác, thì tôi cần xin lỗi về những gì mình đã làm và đề nghị “thiện giải.” Tôi nói với nghiệp lực: “Bởi vì ta đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ngươi có thể nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ cùng với ta mỗi ngày và ngươi sẽ được cứu. Hãy trân quý cơ hội này và rời khỏi ta. Hãy đi và đợi ở một nơi nào đó.”
Tuy nhiên, nếu cựu thế lực gây ra cơn đau thì tôi sẽ không thừa nhận bất kỳ điều gì của nó, bao gồm cả sự tồn tại của cựu thế lực. Tôi thêm niệm này vào trong chính niệm của tôi: “cựu thế lực không liên quan gì đến ta. Chúng không xứng bức hại ta!”
Ba ngày sau tất cả các triệu chứng của tôi đều biến mất. Tôi tin rằng tôi đã làm đúng khi hướng nội và học Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã điểm hóa cho con!
Suy nghĩ sâu xa hơn về nghiệp bệnh
Sau khi trải qua quá trình tiêu trừ nghiệp bệnh, tôi suy nghĩ nhiều hơn về lý do tại sao nó lại xảy ra.
Tôi đã không thấu Pháp ở cao tầng. Khi đối mặt với những vấn đề, tôi thường sử dụng quan niệm người thường thay vì xem xét chúng từ quan điểm của Pháp.
Sư phụ giảng:
“chư vị nhất định phải học thật thấu Pháp ở cao tầng, [phải] biết tu luyện như thế nào” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi chỉ học thuộc sách Chuyển Pháp Luân hai lần trước khi bức hại và đã không tiếp tục sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi đã không tu luyện tinh tấn như tôi có thể. Nếu tôi minh bạch nhiều hơn về Pháp, tôi sẽ có thể xem xét nhiều hơn từ Pháp khi đối diện với khổ nạn và không coi những giả tướng của người thường là chân tướng.
Tôi biết chúng ta nên hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực, tuy nhiên tôi khá thường xuyên thừa nhận chúng khi trải qua khổ nạn.
cựu thế lực không tồn tại vì các học viên Đại Pháp. Chúng ta không có quan hệ nào với chúng. Chúng ta là những đệ tử của Sáng Thế Chủ. Chúng ta chỉ nghe Pháp của Sư phụ. Với chính niệm như vậy, cựu thế lực sẽ không dám bức hại chúng ta.
Khi tôi bận rộn với các hạng mục Đại Pháp, đôi khi việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm của tôi bị tụt lại phía sau. Những nhân tố của cựu thế lực phát triển trong môi trường của tôi và có thể bức hại tôi một cách dễ dàng bằng những triệu chứng của nghiệp bệnh.
Chúng ta đang tiến đến giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp. Thời gian là hữu hạn. Tôi sẽ tận dụng khoảng thời gian quý giá mà chúng ta đang có để đề cao tầng thứ tu luyện, bảo trì chính niệm và nỗ lực hết mình để thực hiện trách nhiệm của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/25/-402797.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/13/185504.html
Đăng ngày 29-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.