Bài viết của Chân Tu, đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục

[MINH HUỆ 21-07-2019] Mấy năm gần đây, Sư phụ nhiều lần giảng Pháp đã nhắc đến vấn đề nhân tố văn hóa đảng tồn tại trên thân của đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục.

Sư phụ giảng:

“Người đến từ Trung Quốc Đại Lục hầu như không được người quốc gia khác lý giải, rằng người Trung Quốc đều thế là sao. Kỳ thực là [do] tà đảng Trung Cộng đã cố ý làm bại hoại hành vi và phẩm chất của người Trung Quốc, làm một cách có hệ thống; đã phá trừ văn hóa truyền thống, phá trừ lý niệm về đạo đức và giá trị phổ quát của con người; bây giờ toàn là những thứ cực đoan của tà đảng Trung Cộng, [nên] tất nhiên là khác rồi. Tới xã hội quốc tế một thời gian rất lâu mới có thể uốn nắn trở lại.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi là một phần tử tri thức. Trước khi nghỉ hưu, tôi là trưởng phòng tại một cơ quan. Từ khi đi học đến lúc đi làm, tôi đều cảm thấy mình mạnh hơn người khác một bậc. Bình thường khi nói chuyện đều dùng ngữ khí bị ảnh hưởng bởi văn hóa đảng cao giọng át người, thích gì nói đấy, không hề nghĩ đến cảm nhận của người khác. Thậm chí khi đã tu luyện hơn 20 năm rồi, tôi cũng không nhận thức được việc này có gì không đúng, còn cảm thấy bản thân nói chuyện thẳng thắn, không vòng vo, là biểu hiện của “Chân”.

Bình thường, tôi thường sử dụng câu phản vấn khi nói chuyện, ví như khi đồng tu đang xếp tờ truyền đơn, tôi sẽ nói: “Bạn không thể xếp mấy chữ ‘Tuần báo Minh Huệ’ ra ngoài được sao?” Khi đồng tu không tìm thấy đồ, tôi sẽ liền nói: “Bạn không nhìn thấy à?!” Khi nói chuyện với người nhà không phải là người tu luyện, tôi cũng không bao giờ nói một cách đúng mực.

Tháng Năm năm nay, tôi đến Mỹ tham gia Pháp hội New York 2019, gặp được một số đệ tử Đại Pháp đã ra nước ngoài nhiều năm, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Cách họ đối nhân xử thế nhã nhặn lịch sự, ngữ khí nói chuyện bình hòa, làm việc bình tĩnh chắc chắn, khiến tôi ấn tượng sâu sắc. Một vị đồng tu ra nước ngoài được năm năm nói với tôi: Lần đầu tiên nhìn thấy bạn, tôi biết ngay bạn đến từ Đại Lục! Tuy cô ấy không nói nguyên nhân, nhưng tôi biết rằng, là do thói quen tác phong không sợ trời không sợ đất, ngang nhiên, quyết không thoái nhường của tôi trong thời khắc nào đã đó biểu hiện ra vô cùng rõ ràng.

Năm tháng trôi qua đã dưỡng thành những thói quen, tuy nhiên sau khi tu luyện, tôi lại không hề coi nó như một tâm chấp trước mà trừ bỏ đi, không nhận thức được rằng đây là những độc hại của văn hóa đảng đang khống chế vững chắc bản thân mình mà hình thành tư tưởng và hành vi hậu thiên.

Sau khi nhận thức ra đây là chấp trước lớn của tự thân, tôi rất muốn thay đổi bản thân, tuy nhiên thói quen đã trở thành tự nhiên rồi, chỉ cần mở miệng ra thì lại như cũ. Về sau, tôi đã có thể nhận thức được vấn đề “chứng nào tật đấy”.

Sư phụ giảng:

“Tuy đệ tử Đại Pháp phải chiểu theo Đại Pháp mà làm, nhưng mà chư vị ra khỏi cửa gặp phải ấy là các giao tiếp con người của xã hội người thường như vậy rồi; toàn thể xã hội đều méo mó cả, thì chư vị cũng phải làm thế, dần dần lâu rồi thì cũng lẫn lộn vào trong các hành vi giữa người với người nơi xã hội này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi cảm giác thật sự rất khó, rất khổ não, làm thế nào mới có thể loại bỏ hoàn toàn những tàn dư độc tố của văn hóa đảng đây?

Một lần, tôi lái xe chở hai đồng tu đi xử lý công việc. Trong đó, đồng tu A và tôi là lần đầu tiên gặp mặt. Trên đường đi, chúng tôi cùng nhau học thuộc Pháp. Trình độ văn hóa của đồng tu A không cao, nói chuyện nhiều khi lẫn tiếng địa phương, phát âm không chuẩn. Tuy nhiên khi cô học thuộc Pháp, bất giác nước mắt tôi tuôn rơi. Giọng đọc của cô bình hòa, chậm rãi và tràn đầy năng lượng từ bi.

Tôi học tiếng Trung, nên tự cảm thấy mình đọc Pháp vừa chuẩn vừa lưu loát. Vì vậy, khi học Pháp nhóm, tôi thường giúp đồng tu sửa những chỗ đọc sai từ ngữ và phát âm chưa chuẩn. Khi nghe được giọng điệu đọc Pháp của đồng tu A, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, đúng là có sự sai kém rõ ràng.

Từ đó trở đi, trong khi học Pháp nhóm, tôi không còn chú trọng đến vấn đề đọc chuẩn ra sao, lưu loát thế nào, mà giữ một tâm thái từ bi, dung hòa trong Pháp, đọc chậm rãi, ngữ khí bình hòa, giọng điệu tự nhiên khi đọc Pháp.

Dần dần, loại trạng thái truy cầu những thứ bề mặt khi đọc Pháp cũng ít đi. Tôi đã có thể phát hiện ra giọng điệu nói chuyện không đúng của mình lúc bình thường, tuy chưa triệt để thay đổi và vẫn còn một khoảng cách, nhưng tôi đã ý thức được cần phải nhanh chóng tu bỏ. Sư phụ giảng:

“Sự sự đối chiếu, tố đáo thực tu” (Thực tu, Hồng ngâm)

Tạm dịch:

“Mỗi mỗi đối chiếu. Làm thế là tu”

Hồi tưởng lại những sự việc này, kỳ thực Sư phụ đã sớm an bài giúp tôi tu bỏ “văn hóa đảng”, đó chính là hai đồng tu có giọng điệu nói chuyện giống tôi. Bình thường, chúng tôi thường xuyên có những xung đột trong lời nói, tuy nhiên mỗi lần như vậy, tôi đều không tự hướng nội tìm, mà ngược lại chỉ trích họ, cho rằng họ nói chuyện khó nghe, không ngờ rằng họ chính là “tấm gương” cho sự tu luyện của tôi.

Vài ngày trước, tôi bắt đầu viết bài chia sẻ này, nhưng mãi vẫn chưa viết xong. Tuy nhiên, trong hai ngày hôm qua và hôm nay, tôi đều có thể thanh tỉnh kiểm soát từng câu từng chữ của bản thân, mỗi lời nói ra đều là bình hòa và nhẹ nhàng, bản thân cũng cảm thấy kỳ lạ, sao tôi có thể thay đổi nhanh đến như vậy?

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân).

Nhờ ơn từ bi bảo hộ của Sư phụ, đệ tử chỉ là có tâm muốn tu bỏ, Sư phụ từ bi liền giúp đệ tử làm. Đệ tử xin cảm tạ Sư phụ.

Trên đây chỉ là một chút thể hội tu luyện gần đây của tôi, viết ra để giao lưu cùng các đồng tu, có chỗ nào không phù hợp mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/21/390226.html

Đăng ngày 23-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share