Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-04-2020] Tôi có may mắn to lớn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong sáu năm. Tuy nhiên, sau một thời gian dài suy nghĩ sâu sắc, mặc dù tôi vô cùng biết ơn ân cứu độ từ bi của Sư phụ, nhưng tôi cũng có cảm giác áy náy. Tu luyện thì trong trạng thái “ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới”, cũng không có tinh tấn thực tu. Tôi muốn viết ra những trải nghiệm và suy nghĩ của mình, hy vọng rằng những điều này có thể giúp ích cho các đồng tu trong tu luyện.

Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng tôi tu luyện rất tinh tấn, vì trong tư tưởng tôi luôn nghĩ đến Sư phụ và Pháp. Gần đây tôi có một thể ngộ mới, tôi nhận ra tu luyện của tôi chỉ ở bề mặt. Khi “virut Trung Cộng” (hay còn được biết đến là virut corona) bắt đầu bùng phát, các khu dân cư đều bị phong tỏa và tâm tôi bị can nhiễu.

Trong tai họa này, đôi khi tôi đi theo trào lưu xã hội. Điều này làm nảy sinh rất nhiều chấp trước. Tôi ôm giữ tâm sợ hãi và lo lắng cho an toàn của bản thân mình. Khi tôi nhìn thấy những người thường chịu đau đớn, tôi phàn nàn về họ và lo sợ rằng Chính Pháp có thể kết thúc trước khi tôi có thể làm tốt ba việc và giúp họ. Tôi đọc tin tức trên website Minh Huệ mỗi ngày và so sánh với những tin tức ở Trung Quốc. Tôi cùng chồng thảo luận về những tin tức hiện tại và suy đoán về tình huống đang diễn biến.

Tôi thảo luận tin tức với mẹ chồng, một đồng tu và thêm thắt vào đó những thể ngộ của bản thân tôi. Do can nhiễu từ các loại tâm chấp trước và phỏng đoán bừa bãi về các việc, tôi bắt đầu phàn nàn về con người ngày nay xấu xa, ích kỷ, và ngu muội ra sao. Chúng tôi không tu khẩu khi thảo luận về tình hình hiện tại. Chúng tôi nói một cách ngạo mạn, nảy sinh ý nghĩ phi thực tế và quên mất việc người tu luyện lấy tu tâm làm căn bản.

Gần đây, mẹ tôi bị ốm nặng, có biểu hiện mà tôi cho rằng bà bị chứng bệnh rối loạn tâm thần, vì thế tôi đã đưa bà về nhà. Trước đây, tính cách của chúng tôi hoàn toàn khác biệt như nước với lửa. Tôi nghĩ bà là người ích kỷ còn bà thì cho rằng tôi quá ngớ ngẩn khi xử lý bất cứ việc gì. Rất khó để chúng tôi thống nhất giải quyết việc gì vì tôi luôn cứng đầu cứng cổ về những việc mà tôi làm.

Kể từ khi trở thành một học viên, tôi cố gắng tập trung vào việc đề cao bản thân và cảm thấy mình đã làm khá tốt. Nhưng do dịch bệnh và tình trạng của mẹ tôi mà tâm chấp trước của tôi đã hoàn toàn được phơi bày. Tôi lo lắng về tình trạng của mẹ đến nỗi tôi đã ra lệnh cho bà phải nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Khi mẹ tôi nói bà không thể làm việc đó, tôi nổi giận và khăng khăng rằng bà nhất định phải đọc. Tôi phàn nàn rằng tư tưởng của bà không kiên định. Không nghĩ đến cảm giác không thoải mái của mẹ và cũng không kiên nhẫn thuyết phục mẹ, tôi nghĩ bà đang giả vờ để không làm điều mà tôi yêu cầu. Tôi cố gắng tìm ra lỗi sai của mẹ và thiếu mất từ bi của một người tu luyện.

Mẹ tôi ở cùng tôi trong bốn ngày. Sau khi bà rời đi, tôi nhìn chiếc gối bà đã dùng và cảm thấy vô cùng buồn bã. Đột nhiên, tôi đồng cảm với bà: “Ai có thể giả vờ bị ốm được cơ chứ!” Tôi cảm thấy có lỗi, bắt đầu đổ lỗi cho bản thân và hối tiếc về cách hành xử của mình. Tôi xấu hổ khi nghĩ rằng tôi thậm chí còn không tốt bằng những người tốt nhất trong người thường.

Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường và suy nghĩ về những điều này, cảm thấy bực bội và xấu hổ, nghĩ rằng tôi đã tu luyện thất bại. Khi mọi thứ suôn sẻ, tôi rất minh bạch các Pháp lý và tự tin làm các việc thật tốt. Khi có việc gì đó xảy ra ngoài mong đợi, tôi luôn không thể xử lý một cách thỏa đáng.

Tôi cảm thấy hối hận sau đó và nước mắt tuôn rơi, tôi tự nhủ: “Sư phụ ơi, con còn đủ tiêu chuẩn làm một học viên nữa không? Con biết rằng Sư phụ và Đại Pháp là vô cùng thần thánh và thuần tịnh, con không xứng làm một học viên Đại Pháp khi con đã làm những việc như vậy. Nếu con không thể làm mọi việc được tốt, việc này cũng sẽ làm tổn hại danh dự của Pháp.” Tôi đã vô cùng buồn bã.

Vào lúc này, một câu nói vang lên trong đầu tôi: “Đệ tử, con phải thực tu.” Tôi cảm nhận rằng Sư phụ từ bi đang khích lệ tôi. Tôi đã cảm động tới nỗi lập tức bật dậy, tôi biết rằng Sư phụ không từ bỏ tôi và Ngài còn cấp cho tôi thêm lực lượng để tu luyện tốt hơn.

Khi cẩn thận nhìn lại, hóa ra mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được vài năm, nhưng tôi vẫn trong trạng thái của một người thường và không chân chính tu luyện. Khi làm ba việc mà các học viên cần làm, tôi chỉ làm giống như làm “bài tập về nhà.”

Tôi mở một bài viết của đồng tu tải về từ Minh Huệ. Trong khi đọc bài chia sẻ, tôi đã đọc được đoạn giảng Pháp này của Sư phụ:

“Chư vị là người tu luyện, lời nói ấy không phải nói quá khứ của chư vị, đã từng, hoặc là biểu hiện của chư vị, lời ấy là nói bản chất của chư vị, ý nghĩa sinh mệnh của chư vị, trách nhiệm chư vị gánh vác, sứ mệnh lịch sử của chư vị, như vậy chư vị mới là đệ tử Đại Pháp chân chính.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)

Tôi đã sốc khi đọc đến đó! Đột nhiên tôi minh bạch ra rằng sinh mệnh của chúng ta hiện giờ đã hoàn toàn khác vì Sư phụ đã cải biến chúng ta. Ở tầng thứ của mình, tôi nhận ra rằng bản chất, trách nhiệm và sứ mệnh của chúng ta tạo nên ý nghĩa sinh mệnh chân chính của chúng ta. Vậy tại sao tôi lại ôm giữ những thứ người thường và vẫn sử dụng tư tưởng người thường để đo lường điều gì là tốt hay xấu?

Danh vọng, hư vinh của bản thân, tình cảm và mong ước về “cuộc sống tốt đẹp” của tôi đều trở nên không còn quan trọng nữa! Tu luyện Đại Pháp thần thánh vô cùng, được trợ Sư Chính Pháp chính là vinh quang vô thượng của chúng ta.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/23/404220.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/14/185507.html

Đăng ngày 28-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share