Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2020] Những ai chân tu Pháp Luân Đại Pháp đều có những trải nghiệm về sự kỳ diệu của môn tu luyện. Khi tôi chia sẻ những câu chuyện của mình, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên: “Ôi, bạn thật may mắn! Thần đang bảo hộ bạn!” Họ cho rằng những trải nghiệm của tôi quả là không thể tin nổi.

Hồi phục khi bị nhiễm độc carbon monoxide

Mùa đông năm 2003, tôi sống một mình trong một căn phòng nhỏ. Trong phòng không có lò sưởi nên tôi đã dùng một bếp than để giữ ấm. Tôi mơ hồ nhớ có ai đó đã cảnh báo tôi phải cẩn thận với nó, nhưng lúc đó tôi không biết nó nguy hiểm đến thế nào.

Một đêm, khi tôi đang ngủ say thì đột nhiên tôi nhảy dựng lên như thể có ai đó nâng tôi dậy. Tôi bị đau ngực khủng khiếp. Sau đó tôi ngã xuống và bất tỉnh. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi thấy rất đau đầu, buồn nôn và mệt mỏi. Tôi còn tiểu cả ra giường. Tôi sang nhà hàng xóm nhờ giúp đỡ, và cô ấy đã thông báo cho chị gái tôi. Người hàng xóm lo lắng cho tôi và theo tôi về nhà. Khi vào nhà, cô ấy hét lên rằng nhà tôi đầy mùi carbon monoxide và tôi đã bị trúng độc! Cô ấy đã mở hết cửa ra vào và cửa sổ phòng tôi ra.

Chị tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi cảm thấy ổn, chỉ hơi yếu một chút. Tôi đã nhờ chị làm giúp ca của tôi để kịp chuẩn bị bữa sáng cho công nhân. Chị lo lắng cho tôi, nhưng cũng đồng ý làm giúp. Tôi thức dậy và ăn sáng đơn giản.

Sau khi kết thúc ca làm việc, chị vội quay về và thấy nhẹ nhõm khi thấy tôi vẫn ổn. Chị và người hàng xóm đều rất ngạc nhiên, vì cả hai đều có bạn bị nhiễm độc carbon monoxide, và hậu quả đều nghiêm trọng – một người phải nhập viện, còn người kia bị tổn thương não và mất trí nhớ trong một thời gian dài.

Tôi nhận thấy mình thật quá may mắn khi được Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) bảo hộ.

Hồi phục sau khi tuyệt thực

Tháng 8 năm 2001, tôi bị bắt và bị tạm giam. Để phản đối việc bức hại, tôi đã tuyệt thực cho đến khi họ thả tôi ra. Việc này kéo dài 13 ngày. Khi cảnh sát đưa tôi về nhà, tôi ăn một bát súp lớn và đi ngủ. Tôi đã trở lại bình thường ngay sau đó mà không xuất hiện vấn đề gì.

Gia đình và bạn bè tôi đều rất ngạc nhiên khi thấy tôi đã hồi phục được sức khỏe sau một thời gian dài không ăn không uống như vậy. Tất cả chúng tôi đều vô cùng biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý.

Một lần nữa vượt qua hoạn nạn!

Năm 2006, tôi đã bị kết án tù vì sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Nhà tù đã từ chối nhận tôi vì lý do sức khỏe, nhưng trại tạm giam vẫn giữ tôi lại trong hơn chín tháng. Tôi lại tuyệt thực một lần nữa để phản đối việc này.

Sau một tháng, tôi rơi vào tình trạng nguy kịch. Các tù nhân khác đều khóc, sợ rằng tôi sẽ không còn sống được lâu nữa. Người tôi gầy hốc hác và rất yếu. Ban quản lý trại tạm giam đã thả tôi ra khi thấy tôi gần như không còn sống nổi nữa.

Khi chị dâu đến đón tôi, chị ấy đã không nhận ra tôi. Lúc đó hẳn là bộ dạng của tôi trông rất tồi tệ và gầy một cách đáng sợ. Thế nhưng khi về đến nhà, tôi vẫn có thể ăn mà không gặp vấn đề gì. Gia đình tôi rất tức giận khi thấy tôi bị bức hại nặng nề như thế. Họ rất đau buồn và không tin rằng lần này tôi có thể hồi phục được.

Ấy vậy mà tôi đã hồi phục lại được! Hai tháng sau tôi đã hoàn toàn ổn! Nhờ ân cứu độ của Sư phụ, một lần nữa tôi đã vượt qua hoạn nạn!

“Làm sao mà bà vẫn có thể ngồi được?”

Tháng 2 năm 2001, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị bắt và bị năm cảnh sát trẻ đánh đập tàn bạo bằng dùi cui. Họ đánh vào mông và chân tôi. Tôi đã bất tỉnh ba lần.

Sau đó, họ nhốt tôi vào một cái lồng sắt. Khi tôi ngồi xuống, cơn đau dữ dội lan ra từ mông lên lưng tôi. Tôi cũng bị đau ngực dữ dội. Khi một cảnh sát trung niên nhìn thấy tôi đang ngồi trên sàn, anh ta kinh ngạc: “Làm sao mà bà vẫn có thể ngồi được?” Anh ta cứ liên tục nói với tôi rằng anh ta không đánh tôi và lui đi nhanh nhất có thể, rất có thể đó là vì anh ta sợ tôi sẽ bị tàn tật hoặc chết vì những thương tổn như vậy.

Trong năm ngày đêm tiếp theo, tôi bị cấm ngủ. Họ tiếp tục tra tấn tôi, bắt tôi phải ngồi xổm hoặc đứng. Chân của tôi sưng to đến nỗi nhìn chúng như hai thùng gỗ.

Vào đêm thứ năm, tôi được thả. Tôi đến nhà chị tôi sau nửa đêm. Tôi đã rất ngạc nhiên là mẹ tôi lại ra mở cửa. Bà ở nhà một mình và thính giác không tốt. Chị tôi cũng đã bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đang bị giam giữ. Mẹ tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa của tôi, bà chỉ đi ra để mở cửa. Thật là kỳ diệu!

Khi tôi thay quần áo để ngủ, mẹ tôi bắt đầu khóc. Bà thấy chân và mông tôi tím đen hết. Bà rất đau lòng. Bà không thể tưởng tượng được những gì tôi đã phải trải qua. Tôi phải mất một thời gian rất lâu để trấn an bà rằng mọi việc sẽ ổn.

Chẩn đoán sai

Khi tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức cách đây 20 năm, tôi được chẩn đoán bị ung thư buồng trứng khi kiểm tra sức khỏe, và bác sỹ nói rằng tôi chỉ có thể sống thêm được sáu tháng nữa. Trại lao động đã từ chối nhận tôi.

Năm 2006, tôi đã bị kết án chín năm tù và được chẩn đoán bị ung thư tử cung trong bệnh viện nhà tù. Tôi đã được thả ngay sau đó.

Vài năm sau, chính quyền đã cố gắng bức hại và bỏ tù tôi. Kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi cứ liên tục không đạt. Tất cả bác sỹ đều tuyên bố rằng tôi sẽ không sống được lâu với tình trạng sức khỏe như thế.

Việc chẩn đoán của họ có thể đúng với người thường. Nhưng, may mắn thay, tôi là một lạp tử của Đại Pháp. Trong suốt những năm qua, hết lần này đến lần khác, tôi đã được trải nghiệm sự kỳ diệu của Đại Pháp, và tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/18/405648.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/12/185481.html

Đăng ngày 25-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share