Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-03-2020] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Tôi đã luôn muốn viết về những điều phi thường mà tôi đã trải nghiệm trong những năm qua, nhưng bởi vì chỉ được đi học vài năm nên tôi gần như mù chữ. May mắn thay, một đồng tu đã đến giúp tôi viết lại câu chuyện của mình.
Các ký hiệu phiên âm trong cuốn Chuyển Pháp Luân biến mất
Tôi chỉ học tiểu học vài năm trước khi cuộc Đại Cách mạng văn hóa nổ ra. Vì vậy lúc đầu tôi rất khó để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và chồng tôi không muốn giúp tôi. Tôi nhờ con trai giúp và cháu bảo tôi hãy điền các bính âm bên cạnh những chữ cháu dạy tôi. Tôi nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay nên tôi bắt đầu viết vào cuốn sách.
Khi tôi đang viết đến Bài giảng thứ năm thì một đồng tu đến và bắt gặp tôi đang viết lên cuốn sách. “Đừng viết vào sách Đại Pháp! Chị không được phép để lại một chữ nào trên cuốn sách hết.” Tôi nhanh chóng đặt bút xuống.
Không lâu sau, tôi có triệu chứng cảm cúm và nhiệt độ lên tới hơn 40 độ C. Cháu gái tôi đến nhà tôi và trong khi cháu ở đó, cháu cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân của tôi và hỏi: “Dì à, dì mới mua một quyển sách mới à?” Tôi bảo cháu rằng không phải, nhưng cháu tò mò bởi vì các ký tự phiên âm mà tôi viết vào cuốn sách đã biến mất. Tôi có thể thấy rằng cháu nói đúng. Nó đã trở thành giống như một quyển sách mới không có bút tích nào trên đó. Mọi người trong gia đình tôi đều kinh ngạc.
Máu ngừng chảy sau ba tuần
Tôi bị chảy máu âm đạo bất thường và đang thải ra một lượng máu cục đáng sợ. Chồng tôi nằng nặc đòi tôi tới bệnh viện. Tôi nói với anh ấy: “Đây là để tiêu nghiệp của em. Em sẽ không tới bệnh viện. Chính là nghiệp của em nên em phải chịu đựng. Em không thể để Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn) phải gánh chịu nghiệp của em thêm nữa.”
Cùng ngày hôm đó, một đồng tu đề nghị tôi ra ngoài để phát tờ rơi giảng chân tướng cùng cô ấy. Tôi đã lưỡng lự. “Chị nghĩ tôi có thể đi ra ngoài với việc chảy máu nhiều liên tục như thế này à?” Cô ấy bảo: “Chị sẽ ổn thôi. Chúng ta đang làm điều này để thức tỉnh mọi người. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với chị.”
Thật đáng kinh ngạc là máu của tôi đã ngừng chảy khi tôi đi lại trong nửa ngày, nhưng khi tôi về đến nhà, nó lại bắt đầu chảy. Tôi đã không quan tâm đến bất kỳ phương pháp điều trị nào mà chịu đựng nó trong ba tuần và sau đó nó đột nhiên ngừng chảy.
Sự việc đó đã xua tan mọi nghi ngờ của gia đình tôi về uy lực siêu thường của Đại Pháp. Mọi người mua một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu luyện.
Xe đạp điện của tôi giúp tôi tránh được rắc rối
Tôi đang trên đường về nhà sau khi đi thăm họ hàng. Trời đang tối dần, nhưng tôi muốn dán hết một tập tờ rơi giảng chân tướng mà tôi mang theo. Ngồi trên xe đạp điện của mình, tôi dán các miếng dán lên tường dọc theo những con đường và trên các cột đèn.
Khi tôi còn cách nhà 5 cây số thì chiếc xe máy điện chết cứng. Tôi kiểm tra dầu của động cơ và nó vẫn ổn, chiếc xe cũng không có vấn đề gì. Tôi nói với cái xe đạp điện: “Bạn hẳn đã mệt rồi. Bạn biết rằng chúng ta ở đây để cùng nhau thức tỉnh mọi người. Nhiều người sẽ được cứu khi họ đọc được những thông điệp này vào buổi sáng. Nhà không còn cách bao xa nữa. Bạn và tôi có thể nghỉ ngơi khi về đến nhà.” Thật tuyệt vời, động cơ đã hoạt động và chậm rãi tiến về phía trước trong khi tôi dán những tờ rơi còn lại. Tôi nói với cái xe đạp: “Bây giờ chúng ta hãy cùng đi qua con đường chính để tôi hoàn tất các miếng dán chứ không đi những con đường nhánh nhỏ.” Nó hẳn là khá hài lòng với điều đó vì nó khởi động khi tôi nhấn nhẹ vào chân ga.
Tôi phát hiện ra một xe cảnh sát đỗ ở một trong các con đường nhỏ gần nhà tôi. Ba viên cảnh sát đang đứng cạnh xe và một vài người nữa ở trong xe. Tôi tăng tốc lướt qua họ và nhận ra rằng chiếc xe đạp điện của tôi đã giúp tôi tránh xa rắc rối.
Sư phụ phủ một lớp chắn bảo vệ cho chúng tôi
Tôi sống ở nơi giáp gianh với một tỉnh khác và đã quen biết một số đồng tu sống ở tỉnh đó. Họ không nhận được bất kỳ tin tức nào về Đại Pháp và họ cũng không có bất kỳ tài liệu in nào để phát cho mọi người. Vì vậy tôi đã liên lạc với các học viên in những tài liệu này ở tỉnh của tôi. Bây giờ tôi cung cấp các sách Đại Pháp, các bài kinh văn mới của Sư phụ, và các tài liệu giảng chân tướng sang tỉnh khác cho các học viên cần chúng.
Có lần tôi đã hứa với một học viên ở tỉnh bên cạnh rằng tôi sẽ chuyển tài liệu cho cô ấy vào ngày hôm sau. Tuy nhiên trời bắt đầu đổ mưa vào đêm hôm đó và tôi đã lo lắng. Cuộc bức hại đối với các học viên Đại Pháp vào lúc đó khá nghiêm trọng. Tôi bị giám sát và việc gọi điện cho họ không phải là một lựa chọn. Tôi quyết định đi ra ngoài bởi vì nó sẽ an toàn hơn là ở lại. Buổi sáng, tôi mang theo các tài liệu in, bọc trong các tấm nhựa, và đi gặp người học viên kia theo kế hoạch. Mặc dù trời đã tạnh mưa, mây đen vẫn phủ kín bầu trời kèm theo sấm chớp. Tôi nghĩ mình sẽ đợi 10 phút và rời đi nếu học viên kia không xuất hiện. Nhưng cô ấy đã xuất hiện: “Chúng ta vẫn có thể đi trong khi trời trông như thế này à?” – cô ấy hỏi. Tôi đáp: “Chúng ta sẽ ổn. Sư phụ sẽ chăm sóc chúng ta trong khi chúng ta nỗ lực thức tỉnh mọi người.”
Chúng tôi đi dọc những con đường ngập nước vì mưa lại bắt đầu trút xuống, nhưng chúng tôi không bị ướt và giầy của chúng tôi vẫn khô.
Khi chúng tôi đến nhà của học viên, cô ấy đã rất ngạc nhiên: “Làm thế nào các bạn có thể tránh mưa vậy?” “Chúng tôi không cố gắng tránh mưa. Các con đường ở đây khá là gồ ghề.” vị học viên kia nói. Học viên địa phương nói với chúng tôi rằng mưa vừa dứt. Chúng tôi nhận ra rằng Sư phụ đã đặt một tấm chắn bảo vệ cho chúng tôi.
Thức tỉnh mọi người với sự bảo hộ của Sư phụ
Tôi cùng với bốn học viên khác rời thị trấn để phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi chia thành hai nhóm. Nhóm của tôi gồm có tôi và một học viên khác đi về hướng tây, và nhóm kia đi về hướng đông. Chúng tôi đi tới từng con ngõ. Trước khi tôi có cơ hội phát hết tài liệu của mình, tôi cảm thấy chân trái của mình đột nhiên bị một bàn tay vô hình lớn nắm chặt lấy và tôi bị giữ chặt tại chỗ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang cảnh báo chúng tôi không nên đi tiếp. Nhưng người đồng hành cùng tôi phớt lờ cảnh báo của tôi, vì vậy tôi nói: “Nếu bạn không muốn nghe tôi, tôi sẽ quay lại một mình.” Ngay khi đó xe máy của anh ấy dừng lại và anh ấy cũng tự nhận ra cùng vấn đề. “Chúng ta hãy cùng quay lại. Nhưng xe của tôi không muốn di chuyển.” Tôi nói với anh ấy nâng xe quay lại. Ngay khi anh ấy làm như vậy, chiếc xe đạp điện hoạt động trở lại.
Khi chúng tôi ra khỏi làng, một cái đèn lớn chiếu vào chúng tôi khiến chúng tôi lóa mắt. Chúng tôi nhanh chóng rẽ vào con đường phụ nhỏ. Phía trước chúng tôi, có khoảng 20 đến 30 người đang tìm kiếm xung quanh bằng đèn pin và la hét rằng họ thấy hai người chạy đi. Chúng tôi tìm nơi trú ẩn trong nhà một học viên đia phương. Chồng của cô ấy nói với chúng tôi rằng ba học viên khác đang gặp rắc rối. Một người chạy thoát, một người bị bắt và người còn lại đang trốn ở chỗ người họ hàng. Vị học viên này và chồng của cô ấy thu xếp cho chúng tôi ở nhà bố mẹ cô ấy.
Sau đó chúng tôi biết được rằng người học viên trốn thoát đã trốn trong một vựa ngô suốt đêm. Thật kinh hoàng với cô ấy khi những người nông dân mang theo máy móc đến vào sáng hôm sau để chuyển vựa ngộ đi để nghiền chúng. Tất cả các vựa ngô đều được dọn sạch, chỉ còn lại vựa ngô mà cô ấy đang trốn. Cô ấy đợi tới trưa khi mọi người đến chợ địa phương và sau đó trà trộn vào với mọi người trong chợ.
Người học viên bị bắt được thả 10 ngày sau sau khi anh ấy tuyệt thực. Không do dự, anh đã đi bộ 25 km để về nhà.
Có quá nhiều những câu chuyện kỳ diệu trong những người tu luyện chúng ta. Chúng tôi vẫn ở đây hôm nay là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Tạ ơn Ngài, Sư phụ tôn kính!
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/3/13/402380.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/6/184352.html
Đăng ngày 10-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.