Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2020] Ngày trước, tôi thường xuyên phải xin nghỉ làm để đi chữa bệnh, số thuốc tôi từng uống nhiều không kể xiết, đều là những thuốc được sắc từ nhà thuốc có tiếng. Sau khi tôi đắc Pháp vào năm 1994, thân thể tôi đã nhẹ nhàng không còn bệnh. Mỗi ngày của tôi đều trôi qua trong niềm vui và hạnh phúc.

Vào sáng ngày 9 tháng 11 năm 2020, tôi đạp xe đạp đến nhà đồng tu để lấy tài liệu. Khi trên đường về nhà, lúc băng sang đường, do không cẩn thận nên tôi đã bị một chiếc xe tải từ phía ngoài đâm trúng. Cú va chạm làm tôi văng xa đến 5-6 mét; trong nháy mắt tôi đã rơi xuống đất.

Người lái xe đã đỡ tôi dậy và nói sẽ đưa tôi đến bệnh viện! Tôi nói với mọi người rằng tôi không sao, mọi người cứ đi đi! Khi đó trong đầu tôi trống rỗng, không thể nói thêm bất cứ điều gì, cũng không nhớ ra gì.

Người đi đường thấy vậy đã hỏi tại sao tôi lại để họ đi? Đó là một cú đâm rất mạnh, nhỡ may xảy ra chuyện thì tôi sẽ đi tìm ai đây! Trong tâm tôi nghĩ tôi sẽ không sao cả, tôi có Sư phụ quản. Khi ấy tôi cảm thấy rất khó chịu, chân và bàn chân đều tê cứng, tôi dắt xe đạp trở về nhà.

Gia đình tôi sống ở tầng sáu, tôi đặt xe đạp ở tầng dưới và tự leo lên tầng sáu. Tôi nghĩ mình nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy. Đến bữa trưa, khi tôi chuẩn bị đi nấu cơm thì lại không thể ngồi dậy được. Tôi đành phải nói với chồng về chuyện bị xe đâm lúc sáng nên không thể ngồi dậy được và nhờ anh ấy nấu cơm trưa.

Thấy tôi như vậy, chồng tôi liền tìm em trai và nhờ em gái tôi xem chân tôi bị ngã như thế nào (cô ấy là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình). Đến trưa thì em trai và em gái đến, sau khi hỏi tình hình của tôi thì khuyên tôi hãy đến bệnh viện để chụp X-quang. Có như vậy thì chân tôi mới được xử lý tốt, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Trong quá trình nói chuyện cùng với em gái, cô ấy đã ấn tay vào chân tôi, trong nháy mắt Sư phụ đã nối lại phần xương dùi ở phía bắp đùi của tôi và gỡ ra những phần xương bị gãy. Ngay lập tức tôi cảm thấy phần chân của mình rất dễ chịu và nhẹ nhàng hơn.

Nhưng vào ban đêm, khi tôi chuẩn bị luyện bài tĩnh công (bởi vì xương đùi bị gãy nên không thể đứng). Khi tôi ngồi đơn bàn thì thấy có 7-8 tên hắc thủ lạn quỷ kéo đến chỗ tôi, chúng khí thế hùng hổ nói tôi không giảng chân tướng cho người thường. Đồng thời, có rất nhiều đầu lâu xuất hiện trước mắt tôi, giống y như một trận đại chiến chính – tà. Lúc đó tôi nghĩ đến Sư phụ, nghĩ đến Đại Pháp nên không có một chút sợ hãi nào.

Vì vậy, tôi nói với bọn chúng: Khi đó ta không giảng chân tướng, thật ra không phải là ta không giảng mà do các người đã khống chế dây thần kinh của ta; các ngươi muốn lợi dụng cơ hội này để tiêu diệt đệ tử Đại Pháp. Sau tai nạn, đầu óc của ta hoàn toàn trống rỗng, không thể nói ra và cũng không nghĩ ra bất cứ điều gì. Tôi nói với chúng một cách nghiêm túc: Ta là đệ tử thân truyền của Sư phụ Lý Hồng Chí, ta kiên định tu Đại Pháp, tâm bất động. Đồng thời, tay phải tôi nắm lại thành nắm đấm tấn công về phía chúng và những cảnh tượng đó đã biến mất. Bầu không khí khủng bố trong căn phòng đã biến mất không một dấu vết.

Mỗi ngày tôi đều kiên trì luyện công tập thể, tôi thức dậy vào lúc 3 rưỡi sáng rồi ngồi song bàn. Sau 2 ngày, tôi đã có thể xuống giường, 6 ngày có thể di chuyển dễ dàng trên mặt đất bằng phẳng, 10 ngày đã có thể xuống tầng mua rau và trong suốt quá trình đó tôi không uống một viên thuốc nào. Tại đây, con xin được hợp thập cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/13/403497.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/1/184289.html

Đăng ngày 10-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share