Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-04-2020] Năm 2005 tôi về quê giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn nói chuyện với dân làng và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Có ai đó đã báo cáo tôi và Phòng 610 địa phương (một tổ chức bí mật được Giang Trạch Dân thành lập nhằm bức hại Pháp Luân Đại Pháp) cố bắt giữ tôi, nên tôi buộc phải rời nhà.
Thời điểm đó, một người bạn của tôi, cô Hạ, đã tốt bụng đón tôi về. Chồng của cô ấy đã mất và cô ấy sống một mình, nên tôi tạm ở nhà cô ấy một đoạn thời gian.
Một buổi sáng, cô Hạ đột nhiên bất tỉnh. Tôi phát hiện cô ấy nằm ngửa trên giường, mắt nhắm lại, da mặt xanh xao.
Trong thời gian ở cùng cô ấy, tôi không nghe cô ấy nói gì về bệnh tật. Tôi tự hỏi một người khỏe mạnh sao đột nhiên có thể trở thành như thế này.
Trước đây, tôi chưa từng gặp tình huống như thế này. Mặc dù rất lo lắng nhưng tôi giữ bình tĩnh và không sợ hãi.
Tôi nghĩ rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được cô ấy. Tôi hô to lên với cô ấy: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi lặp đi lặp lại như thế.
Sau một lúc, tôi thấy nước da của cô Hạ có cải thiện một chút, nên tôi bảo cô ấy: “Cậu có nghe thấy tớ không? Nếu cậu nghe thấy, hãy nhướng mày ba lần đi.”
Tôi thấy chân mày của cô ấy thực sự cử động ba lần. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục khích lệ cô ấy: “Cậu hãy chân thành tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo nhé!”
Mặc dù không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng cô ấy đã đọc một vài trang sách Đại Pháp và cô ấy còn nói rằng Đại Pháp là tốt. Sự thật là cô ấy đã nhướng mày báo hiệu rằng cô ấy có thể nghe được tôi, và cô ấy nhất định sẽ được cứu.
Tôi bảo cô ấy hãy giữ niệm đầu rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Cô ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng nước da của cô ấy ngày càng hồng hào trở lại.
Lúc này, gia đình và họ hàng của cô Hạ đến và bắt đầu khóc khi nhìn thấy cô ấy.
Sau khi khóc một lúc, mẹ của cô Hạ khẽ gọi mọi người ra ngoài và nói: “Dường như chúng ta cần phải chuẩn bị hậu sự cho nó rồi. Khi Hạ nhập viện, bác sỹ nói rằng bệnh của cháu đã vô phương cứu chữa.”
Mẹ cô Hạ nói tiếp: “Hạ mắc bệnh ung thư tiến triển, cho dù được điều trị bởi loại thuốc tốt nhất và đắt tiền nhất thì cũng chỉ có thể sống thêm vài năm. Mấy năm qua đã tiêu hàng trăm nghìn Tệ.”
Cuối cùng bà nói: “Thuốc men của bệnh viện là cách duy nhất để giúp nó sống. Bác sỹ cũng nói lần này nó sẽ chết.”
Ai cũng đau buồn và khổ não. Tuy nhiên tôi tin rằng Đại Pháp sẽ cứu cô ấy.
Cô ấy có trái tim nhân hậu, biết phân biệt đúng sai, chính tà. Khi học viên Đại Pháp bị bức hại, cô ấy đã đón tôi về bất chấp nguy hiểm.
Đây không phải là điều mà một cá nhân bình thường có thể làm dưới áp lực khủng khiếp của ĐCSTQ. Điều này cho thấy rằng cô ấy là một người tốt.
Tôi quay lại giường cô Hạ và tiếp tục nhẩm một cách chân thành: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi cũng bảo cô ấy hãy chân thành niệm câu này trong tâm.
Sau một lúc cô Hạ cuối cùng đã hé mắt, nhưng cô ấy không thể nói hoặc cử động. Cô ấy chỉ di chuyển bàn tay một chút và chỉ tay về đầu giường.
Tôi hỏi liệu có phải cô ấy muốn một cây bút không. Cô ấy gật đầu đồng ý.
Tôi nhanh chóng lấy một cây bút và một mảnh giấy, rồi cô ấy viết một cách khó nhọc: “Hãy rời đi chỉ để cô ấy (là tôi) ở lại đây.” Mọi người lặng lẽ rời đi.
Tôi tiếp tục nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sau một lúc, cô ấy đột nhiên đứng dậy khỏi giường và bắt đầu khạc, nhổ không ngừng.
Cô ấy nôn ra những thứ đen ngòm, và nhiều cục máu bầm đen. Sau một lúc cô ấy bắt đầu nhổ ra nhiều máu tươi trên sàn.
Nôn xong, cô Hạ ngồi một lúc. Như thể nhớ ra điều gì đó, cô ấy đứng dậy và rời khỏi nhà.
Hóa ra cô đã gặp một người bạn và họ đã đến gặp vị bác sỹ mà đã mang thuốc từ bệnh viện về cho cô. Họ kể cho bác sỹ điều ly kỳ xảy ra với cô một giờ trước đó.
Sau khi nói với bác sỹ rằng cô ấy đã nhổ ra rất nhiều thứ đen và cục máu đỏ bầm và nhiều máu tươi, vị bác sỹ vui vẻ nói: “Chị đã được cứu!”
Cô Hạ nói: “Vâng, bây giờ tôi thấy khỏe. Nhưng không phải là thuốc mà bác sỹ mang đến đã cứu tôi đâu. Là Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi.”
Bác sỹ mở to mắt nhìn cô Hạ: “Chị chắc không? Chị chắc là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu chị không? Nếu vậy, chị có thể vứt số thuốc này đi.”
Cô Hạ ném tất cả thuốc vào thùng rác trước mặt bác sĩ và mọi người ở đó, rồi quay người rời đi; vị bác sỹ sững sờ.
Cô Hạ đã hồi sinh một cách thần kỳ. Mẹ cô ấy, gia đình cô ấy và họ hàng cô ấy đã chứng kiến thần tích này, và tất cả họ đều vô cùng ngạc nhiên.
Tất cả họ đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu và tuyệt vời. Cô Hạ cám ơn Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho cô ấy một cuộc đời mới.
Điều đáng tiếc là, vì sự việc đột ngột xảy ra và khẩn cấp cứu cô ấy mà tôi không có cơ hội hỏi rằng cô ấy mắc loại bệnh ung thư nào.
Để không làm phiền gia đình và họ hàng cô ấy nên tôi đã rời đi vào buổi chiều cô ấy bình phục.
Đến nay đã mười bốn năm trôi qua, tôi không có thời gian đến thăm cô ấy nhưng tôi rất vui khi biết rằng cô ấy đã chuyển đến thành phố và có cuộc sống rất tốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/26/404212.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/30/185284.html
Đăng ngày 18-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.