Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 26-12-2019] Đây là năm thứ tư tôi giúp quảng bá Shen Yun. Tháng 12 là thời gian trọng điểm cho việc quảng bá Shen Yun ở khu vực của chúng tôi, và mọi người cố gắng hết sức để tham gia vào. Các học viên mà tiếng Anh có phần hạn chế thì thường phân phát các tờ giới thiệu. Những ai mà tiếng Anh tốt hơn thì bán vé ở các khu mua sắm.

Tôi đang học năm cuối ở trường đại học. Kỳ nghỉ của trường tôi bắt đầu vào cuối tháng 12, và tôi dự định nghỉ ngơi sau kỳ thi. Tuy nhiên, ngay khi kỳ nghỉ bắt đầu, tôi vô tình gặp các đồng tu, họ đều hỏi tôi: “Cháu đã học xong chưa? Cháu có thể đến trung tâm thương mại giúp bán vé Shen Yun được không?” Tôi biết các đồng tu đã nói đúng, nhưng tôi không biết nói gì. Đó là thời điểm then chốt để bán vé. Tôi có thời gian rảnh, và tôi cũng nói tiếng Anh. Chẳng phải tôi nên đến trung tâm thương mại sao?

Hãy ghi nhớ tại sao chúng ta lại ở đây

Tại sao tôi lại do dự? Đã hai năm rồi kể từ khi tôi bắt đầu đến trung tâm thương mại để bán vé. Lần đầu tiên tôi rất hứng khởi–Tôi chắc chắn mình sẽ bán vài tấm vé dễ dàng. Tuy nhiên, khi tôi đứng đó, mọi người hối hả đi qua. Đôi khi họ cũng dừng lại và xem thước phim quảng cáo trên màn hình hoặc lấy một tờ giới thiệu. Nhưng hầu hết mọi người đều hối hả đi qua. Tôi đứng đó hàng giờ mà không bán được tấm vé nào!

Bởi vì tôi thường rất bận học hành nên tôi cảm thấy mình đang lãng phí thời gian ở trung tâm thương mại. Khi tôi đứng đó hàng giờ mà không bán được tấm vé nào, tôi cảm thấy rất tức giận và hình thành quan niệm rằng việc này quá khó đối với tôi. Tôi chỉ giúp dán áp phích quảng cáo vào cuối tuần và không bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại trung tâm thương mại nữa.

Khi tôi đọc đoạn Pháp này, tôi cảm thấy rằng mình nên đến giúp.

“thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín– Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi nhìn vào bản phân công và phát hiện rằng mọi người đều đã nhận những ca 4 đến 5 giờ, tôi cảm thấy quá khó khăn. Sau đó tôi nghĩ: “Được rồi. Vì mình đã không làm việc này một thời gian rồi, mới đầu mình nên thử hai tiếng rồi tiến tiếp.”

Tuy nhiên, vào sáng hôm tôi trực, một học viên đã gọi điện và hỏi liệu tôi có thể ở đó từ trưa đến 6 giờ chiều được không vì họ đang thiếu người. Tôi nghĩ như vậy có phần khó cho tôi, nhưng khi tôi nhớ ra rằng các học viên nên hình thành một chỉnh thể và hỗ trợ lẫn nhau thì tôi đã đồng ý.

Sau khi cúp máy, tôi đã tự hỏi: “Mi sợ điều gì đây? Sáu tiếng đồng hồ khó chịu đựng đến thế sao?” Một giọng nói vang lên trong tai tôi: “Quá là lãng phí thời gian. Ngươi sẽ đứng đó hàng giờ mà sẽ chẳng có ai mua vé của người đâu!” Tôi tự nhủ: “Chẳng phải đây là một cơ hội tu bỏ tâm chấp trước vào thời gian và hiệu quả hay sao?”

Về bề mặt thì trông giống như tôi lãng phí sáu tiếng đồng hồ mà không bán được tấm vé nào. Mặc dù vậy tôi nhận ra rằng quảng bá Shenyun rất là đặc biệt. Có thể đây là một cơ hội cho tôi để tu bỏ các chấp trước. Nếu tôi giữ chính niệm trong suốt 6 tiếng đồng hồ đó thì có thể sẽ tạo ra thay đổi trong không gian khác. Quảng bá Shenyun là cơ hội tu luyện mà Sư phụ Lý ban cho chúng ta. Đó không phải là một show diễn bình thường!

Mặc dù tôi không chắc việc tôi đứng ở đó sáu tiếng đồng hồ có thể giúp gì được không, nhưng tôi biết đó là khảo nghiệm đối với tín tâm của tôi. Nếu tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp và tin rằng Shen Yun cứu độ chúng sinh thì tôi vẫn có thể phát chính niệm. Mọi người sẽ mua vé từ các kênh khác.

Ba tiếng đồng hồ qua đi, có ai đó đến mua vé. Tôi không thể tin nổi! Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi, vì nếu tôi không đồng ý nhận làm ca thứ hai thì tôi đã đi về rồi. Tôi biết đó là an bài của Sư phụ.

Khi trở về nhà, tôi xem xét tại sao tôi lại không thích đến khu trung tâm thương mại để bán vé. Dường như còn nhiều nữa chứ không chỉ là sợ lãng phí thời gian.

Khi lần đầu đến Hoa Kỳ vào năm 2016, tôi đã bao biện là bận học hành. Tôi muốn giống một người thường và không muốn nghĩ về sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình.

Tôi ở cùng nhà với năm sinh viên khác, nhưng khi kỳ nghỉ đến thì mọi người rời đi hết. Mặc dù tôi không chấp trước vào gia đình lắm, nhưng đôi khi tôi ganh tị với những ai mà sẽ về thăm nhà trong kỳ nghỉ. Giờ đây tôi đang ở Hoa Kỳ, sự cô đơn đã được thổi phồng lên. Lễ Giáng sinh đáng nhẽ là thời điểm vui vẻ sum vầy với gia đình, vậy mà tôi chỉ muốn đi ngủ. Tại sao tôi lại phải đứng ở khu trung tâm thương mại cố gắng bán vé kia chứ? Tôi chỉ muốn về nhà như mọi người thôi.

Tôi ngộ ra rằng tôi quá may mắn khi trở thành một học viên Đại Pháp. Nhờ có sự từ bi của Sư phụ mà tôi có thể sống trong một môi trường tu luyện thoải mái thế này. Tôi có rất nhiều bạn tốt và gặp gỡ các đồng tu tuyệt vời. Họ giúp đỡ và hỗ trợ tôi. Tôi đang than phiền điều gì đây? Có điều gì mà tôi không thể buông bỏ được chứ? Tôi nên trân quý những điều tôi có thay vì tập trung vào những điều tôi không có. Chẳng phải tôi nên nhắc nhở bản thân rằng nếu tôi tu luyện tốt thì tôi sẽ được trở về gia viên chân chính của mình, thay vì cảm thấy buồn vì không được về nhà sao?

Vấp ngã bởi tự ngã

Một lý do khác mà ngăn trở tôi đến khu trung tâm thương mại là chấp trước ẩn sâu của tôi vào tự ngã. Nhiều sinh viên Mỹ biết đến Shen Yun, đặc biệt là các bạn gốc Á. Tuy nhiên, bất cứ khi nào có ai đó nhắc đến Shen Yun, thì họ bắt đầu chế nhạo. Khi tôi nhìn thấy những bài đăng trên mạng xã hội hoặc nghe ai đó phàn nàn rằng quảng cáo của chúng ta ở khắp mọi nơi, tôi nghĩ: “Thanh niên thích nhạo báng mọi thứ. Khi họ có tuổi hơn thì họ sẽ hiểu rằng Shen Yun là một show đẳng cấp cao.”

Khi đang treo tờ áp phích quảng cáo, tôi gặp một bạn cùng lớp. Cậu ấy rất bất ngờ khi nhìn thấy tôi cầm tờ áp phích quảng cáo Shen Yun. Tôi giải thích rằng tôi giúp phân phát chúng. Tôi đã không lập tức xét xem tại sao tôi lại cảm thấy bối rối. Có phải tôi sợ rằng cậu ấy nghĩ tôi kỳ lạ không? Tôi nhận ra rằng tôi không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Nếu tôi thực sự tin rằng Shen Yun cứu chúng sinh thì chẳng phải tôi nên tự hào nói với bạn cùng lớp rằng tôi đang giúp quảng bá Shen Yun sao? Tại sao tôi phải lo ngại chứ?

Đó thực sự là do chính niệm của tôi không đầy đủ. Tôi nhận ra rằng tâm chấp trước này cũng ngăn cản tôi bán vé ở trung tâm thương mại. Tôi sợ người nào đó quen biết nhìn thấy tôi và chế nhạo tôi. Tại sao tôi lại để các niệm đầu này cản trở mình chứ?

Là một học viên thì nên bán vé Shen Yun với tâm thái ngay chính. Chỉ khi có chính niệm mạnh mẽ thì tôi mới có thể hoàn thành sứ mệnh của mình, đột phá những quan niệm và giúp mọi người nhớ ra lý do vì sao họ đến thế gian này.

Một hôm, một người bạn của tôi đột nhiên nói rằng: “Tôi cảm thấy trường năng lượng của vũ trụ này đang thay đổi. Tôi tin rằng năm 2020 sẽ là một năm tốt đẹp.” Ngay cả người thường cũng có thể cảm nhận được sự biến đổi trong thế giới này!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/26/397491.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/10/183587.html

Đăng ngày 11-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share