Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2020] Mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp đều có những trải nghiệm thần kỳ trong quá trình tu luyện. Tôi xin chia sẻ một vài trải nghiệm của tôi.

Vài ngày trước Tết Nguyên Đán 2005, tôi đang chuẩn bị nấu một nồi súp to. Khi tôi chuẩn bị nhấc cái nồi lên thì tôi trượt chân và ngã. Toàn bộ nồi súp nóng đổ lên đầu tôi.

Đầu và mặt tôi ướt đẫm nước súp đang sôi. Áo len của tôi cũng ướt sũng. Nếu tôi kéo chiếc áo len ra khỏi đầu, da mặt tôi sẽ bong ra. Chồng tôi phải dùng kéo cắt quần áo của tôi.

Nhìn vào gương, cả khuôn mặt tôi đầy vết bỏng rộp nước, tôi bị tróc mất vài mảng da. Nước vàng rịn ra từ chỗ các vết bỏng và da bị tróc.

Những vết thương của tôi đã ngừng chảy dịch trong vài giờ, nhưng mặt tôi sưng húp và tôi không thể mở mắt hay miệng. Chồng tôi sợ hãi. Anh lo sợ rằng mắt tôi cũng bị thương. Con trai và con dâu tôi cũng lo lắng. Không ai còn muốn ăn uống gì vào đêm đó.

Hàng xóm đến thăm tôi và nói rằng tôi sẽ cần ghép da. Những người thân khác đã khóc khi nhìn thấy tôi. Chồng tôi cũng khóc.

Tò mò muốn biết mình trông ra sao, tôi hỏi gia đình. Chồng tôi nói: “Nhìn em không giống một con người.” Con trai tôi khóc và nói: “Mẹ, mẹ nhớ Trư Bát Giới trong Tây du ký không…”

Dù thế nào, tôi không sợ hãi và không cảm thấy hối tiếc cho bản thân. Tôi là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đang ở cạnh tôi. Tôi biết rằng tôi sẽ ổn.

Vài ngày sau, chỗ sưng bắt đầu xẹp xuống và tôi có thể nhìn lại được và ăn được. Lông mày rụng hết. Từng mảng da đầu tôi rời rã và bong ra. Tóc tôi rụng theo cùng với những mảng da chết. Những chỗ trên đầu không có da thịt hay tóc trông như những cái hố.

Chẳng mấy chốc, da thịt mới mọc lên lấp đầy khoảng trống. Tóc và lông mày của tôi đã mọc lại. Tôi không có vết sẹo nào.

Ba tuần sau, một học viên đến thăm tôi và tôi kể cho cô ấy nghe tai nạn của mình. Cô ấy sốc và nói: “Nếu chị không nói thì tôi cũng không để ý thấy.”

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã gánh chịu cho tôi! Gia đình tôi, bạn bè và hàng xóm chứng kiến huyền năng của Đại Pháp lần nữa. Gia đình tôi và tôi không biết cám ơn Sư phụ như thế nào là đủ.

Cháu nội tôi

Cháu tôi bị sốt rất cao. Chúng tôi đưa cháu đến bệnh viện và cháu được truyền tĩnh mạch. Điều kỳ lạ là đường truyền bắt đầu chảy từ lúc 8 giờ tối đến 3 giờ sáng vẫn chưa xong. Dù cho điều dưỡng có làm thế nào thì dịch truyền vẫn không chảy nhanh hơnn.

Cậu bé toát mồ hôi và ớn lạnh vì sốt nhưng tinh thần rất tốt. Không ai trong chúng tôi có thể giải thích những gì đã xảy ra và cháu còn quá nhỏ để nói cho chúng tôi biết cháu đang cảm thấy như thế nào.

Gần sáng chúng tôi về nhà. Trong lúc cháu ăn sáng, cháu nói rằng có cái gì đó đang xoay xoay trong phòng. Khi tôi hỏi nó trông giống cái gì, cháu không thể mô tả. Cháu chỉ nói rằng nó có màu xanh và màu đỏ.

Bố của cháu có một ý tưởng. Con trai tôi mở đĩa DVD hướng dẫn luyện công Pháp Luân Đại Pháp, ngay khi nhìn thấy Pháp Luân xuất hiện trên màn hình TV, đứa bé lập tức nhận ra. Cháu nói cháu tháy Pháp Luân đang xoay trong phòng. Vì vậy mà bố cháu biết rằng Sư phụ đang trông nom đứa trẻ này. Từ đó, mọi người trong gia đình tôi đều tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.

Lần khác, cháu trai tôi lại sốt rất cao. Cháu nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Bố mẹ cháu đang đi làm.

Tôi lo lắng và nói: “Bà sẽ đưa cháu đến bệnh viện nhé?” “Cháu khỏe,” đứa trẻ đáp, và đọc một bài thơ của Sư phụ,

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Tạm dịch:

Sống chẳng truy cầu

Chết không lưu luyến”

(Vô tồn–Hồng Ngâm)

Tôi không nói nên lời! Cháu chỉ là một đứa trẻ mẫu giáo, vậy mà cháu đã nhớ về Đại Pháp!

Tôi đã dạy cháu nhiều bài thơ của Sư phụ nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng cháu có thể nghĩ về Đại Pháp khi cháu thấy khó chịu như thế.

Ở trường mẫu giáo, cháu tôi dạy các bạn luyện công. Điều đầu tiên cháu muốn làm sau khi đi học về là luyện công.

Sau khi cháu vào tiểu học, cháu dẫn các bạn về nhà và nói tôi hãy kể cho chúng nghe về Đại Pháp. Cháu nói: “Cháu muốn mang tất cả bạn bè trong lớp cháu về nhà để họ có thể nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại.”

Có lần cháu dẫn cô giáo về nhà. Tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho cô giáo và chồng cô ấy. Họ đều thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Mỗi khi tôi làm gì hoặc nói gì không phù hợp với Pháp ,cháu đều nhắc nhở tôi. Rõ ràng đứa trẻ này đến đây là vì Pháp.

Con trai tôi

Một ngày, khi con trai tôi đang trên đường đi làm thợ xây, một chiếc xe máy mất kiểm soát đã lao xuống đồi và đâm sầm vào cháu.

Con trai tôi và cả chiếc xe máy của cháu văng ra xa và cháu bất tỉnh. Trên đầu cháu có một vết thương lớn và máu chảy không ngừng. Ai đó đã lấy áo băng đầu cháu lại. Đồng nghiệp nói rằng cháu mất nhiều máu và sắp co giật.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, con trai tôi đang đi lại loanh quanh ở đó. Cháu kể với chúng tôi rằng bác sĩ đã khám và nói không có gì bất ổn, nên chúng tôi đi về nhà.

Đó là lỗi của người tài xế kia nhưng chúng tôi không yêu cầu anh ấy bồi thường.

Sau đó khi tôi hỏi con trai về tai nạn này, cháu nói cháu nhớ là có vụ va chạm và sau đó không biết gì. Tỉnh lại thì cháu đã ở trong bệnh viện.

Nghe đồng nghiệp cháu kể lại, chúng tôi nghĩ là vụ tai nạn này khá nghiêm trọng. Vậy mà một giờ sau, cháu đã đi lại như không có gì xảy ra. Không có Sư phụ bảo hộ, tính mạng của cháu khó mà hình dung nổi. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cháu vì cháu tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/17/405080.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/24/185185.html

Đăng ngày 04-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share