Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-03-2020] Tôi đắc Pháp năm 1998 khi còn là học sinh cấp hai. Mặc dù còn nhỏ, nhưng tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh viêm dạ dày và thường hay bị sốt. Không lâu sau khi tôi tu luyện, cơ thể tôi đã được tịnh hóa.

Sư phụ cũng bảo hộ cho tôi khỏi những nguy hiểm. Buổi tối sau buổi học ở trường, tôi đã hai lần suýt nữa tông vào xe đạp và xe kéo hàng từ hướng đối diện khi đang đạp xe về nhà. Sư phụ bảo hộ tôi và giúp tiêu trừ nghiệp lực. Khi lần đầu tiên nhận ra mình nên tu tâm tính, tôi cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển. Lúc đó, tôi được đắm mình trong Phật quang và cảm thấy mình đang đề cao rất nhanh.

Bảo vệ Pháp Luân Công

Ngày 20 tháng 7 năm 19999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại tàn khốc nhằm vào Pháp Luân Công, khi đó tôi đang là học sinh trung học. Trong tiết học Triết học Chính trị, giáo viên đã vu khống Pháp Luân Công tại lớp. Tôi muốn lên tiếng giảng chân tướng, nhưng vẫn do dự. Ngay lúc đó, một câu thơ của Sư phụ bỗng xuất hiện trong đầu tôi:

“Hằng tâm cử túc vạn cân thối”

(Lên núi Thái Sơn, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Tâm phải chăm chỉ để nhấc cái chân nặng vạn cân này”

Sau đó, tôi đứng lên và nói: “Thưa cô, Pháp Luân Công không giống như những gì truyền thông mô tả, em là học viên Pháp Luân Công.”

Cô giáo không biết nói gì trong một lúc lâu và một bầu không khí im lặng bao trùm cả lớp. Sau đó, cô giáo gặp riêng tôi ở hành lang và nói rằng cô có biết đôi chút về Pháp Luân Công, và biết Pháp Luân Công là tốt. Cô chỉ là làm công việc của mình ở lớp và phải đưa ra nhận xét đó để làm hài lòng ban lãnh đạo nhà trường. Lúc đó, hiệu trưởng đi ngang qua nên cô ra hiệu bằng mắt bảo tôi nói nhỏ giọng xuống.

Giờ nghỉ giải lao, các bạn trong lớp đứng vây quanh tôi và đưa ra nhiều câu hỏi, hết thảy họ đều nói không phản đối Pháp Luân Công vì họ biết rõ tính cách của tôi – chăm chỉ, tôn trọng thầy cô, đoàn kết, và làm việc gì cũng tốt.

Kể từ hôm đó, hiệu trưởng nhà trường nói chuyện với tôi hầu như mỗi ngày. Tôi liên tục giảng chân tướng cho ông ấy về Đại Pháp, nhưng vì bị tà Đảng đầu độc quá sâu nên ông đã báo tôi lên Ủy ban Giáo dục. Rất nhiều người từ Ủy ban Giáo dục đã đến trường và một trong số họ là giám đốc. Ông ấy gọi tôi là “thằng điên” ngay từ đầu. Tôi nghĩ: “Làm sao mà một người có trình độ văn hóa thấp như vậy mà lại làm giám đốc được nhỉ ?” Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy và phát chính niệm. Tôi cũng liên tục giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy không còn biết nói gì nữa và rời đi.

Vị hiệu trưởng lại báo tôi với cảnh sát. Cảnh sát triệu tập và thẩm vấn tôi. Sau đó, họ bắt cha mẹ tôi vì đã đến Bắc Kinh kháng nghị đòi lại công lý cho Pháp Luân Công. Tôi bị bỏ lại ở nhà một mình.

Nghiêm chính thanh minh

Đó là thời điểm đen tối nhất trong đời tôi. Nhưng mỗi khi nghĩ đến Đại Pháp, tâm tôi lại ngập tràn hy vọng. Để tránh bị người khác nhìn thấy, tôi trốn dưới miếng trùm xe ba bánh và học Pháp suốt mùa hè. Mặc dù chảy nhiều mồ hôi nhưng trong tâm tôi cảm thấy yên bình, tĩnh tại.

Các học viên địa phương đã giúp đỡ tôi một cách vô điều kiện. Họ giúp tôi cuốc đất và làm những việc đồng áng khác bởi nhiều người họ hàng đã không còn quan tâm và giúp đỡ tôi. Chính Đại Pháp và các đồng tu đã giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời.

Suốt kỳ nghỉ hè, hiệu trưởng yêu cầu tôi có mặt ở trường mỗi ngày để ngăn tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp. Ông ấy cũng yêu cầu tôi ký bảo chứng thư, nhưng tôi từ chối và chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi quê nhà. Cha mẹ tôi được thả sau khi bị tạm giam hơn một tháng.

Trước khi được thả, cha mẹ tôi đã trái với lương tâm mà ký vào bảo chứng thư. Họ cũng thuyết phục tôi ký. Sau đó, tất cả chúng tôi đều nhận ra mình đã sai và đã đăng tuyên bố Nghiêm chính thanh minh trên Minh Huệ Net để hủy bỏ những gì mà mình đã ký kết với cảnh sát.

Đệ đơn kiện Giang Trạch Dân

Năm 2015, khi các học viên bắt đầu đệ đơn kiện Giang Trạch Dân thì tôi kết hôn và công tác tại trường cấp hai, trường cũ của tôi. Tôi đã giúp hàng chục học viên Đại Pháp trong tỉnh sắp xếp lại đơn kiện và gửi chúng đi. Ngay khi nhận được đầy đủ biên lai xác nhận, tôi liền gửi thông tin đó đến trang Minh Huệ Net.

Trưởng đồn cảnh sát địa phương và ba cảnh sát đến trường yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát để nói chuyện. Trước khi đi, tôi báo cho vợ tôi biết phòng trường hợp họ bắt giam tôi. Tôi không từ chối đi cùng họ, vì tôi muốn nói cho họ nghe về Đại Pháp.

Bị bắt và tra tấn

Tôi giảng chân tướng cho trưởng đồn trong xe cảnh sát, nhưng ông ấy tỏ vẻ khinh thường. Khi tôi đến đồn cảnh sát, vợ tôi gọi điện cho tôi. Sau khi nói chuyện với cô ấy được một chút, một cảnh sát giật lấy điện thoại của tôi, đẩy tôi ngã xuống và còng tay tôi lại. Rõ ràng họ đã lên kế hoạch bắt tôi.

Họ trói tôi vào ghế sắt và bắt đầu thẩm vấn tôi. Tôi từ chối trả lời câu hỏi mà chỉ giảng chân tướng cho họ. Họ không ngừng la hét vào mặt tôi nhưng tôi im lặng và phát chính niệm. Họ chở tôi đến sở cảnh sát huyện và đánh đập tôi trong xe hơi. Tôi không cảm thấy đau chút nào, tôi biết Sư phụ đang gánh chịu thay cho tôi. Tôi không ghét họ, mà chỉ tiếc vì họ không minh bạch cũng không muốn nghe chân tướng nên tôi không ngừng giảng chân tướng cho họ.

Khi chúng tôi đến sở cảnh sát, họ tháo còng tay, ghi lại thông tin của tôi và có vẻ như họ đã sẵn sàng giam tôi. Tâm tôi bất động. Tôi nghĩ: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, hết thảy các an bài khác đều không thừa nhận.” Hai cảnh sát cao lớn chụp cánh tay tôi để lấy vân tay, nhưng thất bại vì tôi kháng cự. Cuối cùng, họ phải bỏ cuộc.

Tôi không hợp tác với họ suốt buổi thẩm vấn. Tôi chỉ liên tục phát chính niệm. Viên cảnh sát la hét tôi trước đó giờ ngồi thụp xuống, nài nỉ tôi nói điều gì đó. Sau khi anh ấy rời đi, thì một cảnh sát khác lại đến. Anh ấy nói cảnh sát không có ý định bắt tôi, chỉ yêu cầu tôi hợp tác với họ. Tôi giảng chân tướng cho anh ấy bằng tâm từ bi, thuyết phục anh chừa một con đường lùi cho bản thân và gia đình. Anh ấy có vẻ cảm động. Sau này tôi biết rằng anh ấy là Trưởng Phòng An ninh Nội địa.

Họ tiếp tục giăng bẫy tôi. Hiệu trưởng, cùng một số lãnh đạo nhà trường và đồng nghiệp đến sở cảnh sát. Hiệu trưởng nói, ông ấy được Ủy ban Giáo dục thông báo rằng nếu tôi không chịu “chuyển hóa” thì tôi sẽ bị sa thải.

“Tôi không phạm tội, tại sao lại sa thải tôi? Bất luận là ai muốn sa thải tôi, tôi sẽ tìm người đó để nói chuyện!” Vị hiệu trưởng không nói nên lời. Sau đó họ nhờ một đồng nghiệp cũng là bạn thân của tôi thuyết phục tôi. Tôi biết anh ấy có ý tốt nhưng bị tà ác lừa dối, nên tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy.

Vợ tôi đến sở cảnh sát. Cảnh sát muốn dùng cái tình để dẫn dụ tôi nên họ để cô ấy vào và hy vọng tôi sẽ thay đổi ý định khi gặp vợ. Tuy nhiên, cô ấy nói: “Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình!” Trưởng Phòng An ninh Nội địa đe dọa bỏ tù tôi. Tôi dõng dạc đáp lại bằng cách gọi tên ông ấy và nói: “Ngay cả Giang Trạch Dân tôi còn dám kiện thì tôi có thể kiện bất kỳ ai.” Tôi biết tên ông ấy bởi hành vi tà ác của ông đã bị phơi bày trên Minh Huệ Net trong danh sách thủ phạm bức hại. Ông ấy sửng sốt. Sau đó, tất cả họ đều rời đi, chỉ còn hai cảnh sát ở lại canh chừng tôi.

Vứt bỏ chấp trước

Tôi liên tục hướng nội và phát hiện ra nhiều chấp trước, nhưng tôi minh bạch rằng mặc dù còn nhiều chấp trước nhưng tôi sẽ không thừa nhận bức hại do cựu thế lực an bài, tôi sẽ quy chính bản thân trong Pháp. Tôi phát chính niệm không ngừng nghỉ. Tôi cảm thấy mình bỗng trở nên cao lớn và đồn cảnh sát nhỏ bé dưới chân tôi. Tôi giảng chân tướng cho hai người cảnh sát, nhưng vì có máy quay trong phòng nên họ giả vờ không nghe. Nhưng tôi biết phần biết của họ đang lắng nghe tôi.

Sau một lúc, vị Trưởng Phòng An ninh Nội địa quay trở lại. Ông ấy nói ông ấy sẽ cho tôi “một cơ hội nữa” và thả tôi, nhưng sẽ lại “đến thăm” tôi. Tôi biết cơ hội là Sư phụ ban cho, chứ không phải họ! Sau khi tôi được thả, họ không bao giờ đến sách nhiễu tôi nữa.

Sau khi được thả, tôi biết rằng một số học viên địa phương đã phát chính niệm ở cự ly gần để giúp giải cứu tôi. Chính là dưới trường chính niệm mạnh mẽ của họ nên tôi đã được thả mà không gặp phải rắc rối gì.

Vị hiệu trưởng sửng sốt trước thái độ của tôi ở sở cảnh sát. Ông ấy nói với tôi ngay khi tôi được thả: “Ngày mai anh vẫn đi dạy như thường lệ.” Nhưng sau vài hôm, ông ấy lại hồ đồ, tổ chức cuộc họp với tôi và một số lãnh đạo nhà trường, yêu cầu tôi viết bảo chứng thư. Đáng cười là tôi bị buộc “chuyển hóa” tại cùng ngôi trường tại hai thời điểm khác nhau. Tôi giữ chính niệm, trong tâm nhớ rằng chỉ có an bài của Sư phụ mới được tính. Cuối cùng, vị hiệu trưởng đã phải từ bỏ ý định của mình.

Sau đó, lãnh đạo từ Ủy ban Giáo dục cũng đến nói chuyện với tôi, họ nói định chuyển tôi ra khỏi vị trí giảng dạy. Tôi vẫn kiên quyết phủ định bức hại của cựu thế lực và tiếp tục dạy học.

Nếu không có sự bảo hộ của Sư tôn ở mỗi bước, có lẽ tôi sẽ không thể tu luyện nữa. Tôi sẽ hành xử ngay chính, duy trì chính niệm, trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Cảm ân Sư tôn từ bi cứu độ, và cảm tạ các đồng tu vì sự giúp đỡ vô điều kiện của họ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/21/402277.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/4/184333.html

Đăng ngày 31-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share