Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-12-2019] Tôi là một giáo viên tiểu học và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tu luyện, để cải thiện thanh danh của mình, tôi đã ngừng việc nhận tiền đút lót và những món quà từ cha mẹ học sinh. Tôi chỉ tập trung làm tốt công việc của mình, có trách nhiệm với học sinh và đối xử tử tế với mọi người.

Bất cứ khi nào phụ huynh tặng tôi một món quà, tôi sẽ nói với họ rằng tôi là một học viên Đại Pháp và thày của tôi đã dạy tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và tôi không nên nhận quà. [Ở Trung Quốc, việc phụ huynh tặng quà cho giáo viên để đổi lấy cơ hội thuận lợi hơn cho con họ là một điều phổ biến.]

Nếu một phụ huynh vẫn khăng khăng để lại cho tôi một món quà, thì sau đó tôi sẽ tìm xem nó có giá bao nhiêu, gửi lại số tiền mua món quà đó và cho họ biết sự thật về môn tu luyện này và cuộc bức hại. Về sau, họ đã hiểu hơn tình huống của tôi và không còn tặng quà cho tôi nữa.

Tôi cũng giải thích với các nhân viên bán hàng tại hiệu sách rằng tôi sẽ không chấp nhận những món tiền lót tay. Các nhân viên này sau đó tính tiền những cuốn sách cho học sinh của tôi ít hơn. Với cùng số tiền học sinh trong các lớp khác trả cho một cuốn sách, học sinh của tôi có thể mua được ba cuốn.

Gặp khảo nghiệm khi có một câu hỏi thi vu khống Đại Pháp

Sư phụ giảng:

“Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi không ai nhìn thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình”. (Thanh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khi tôi buông bỏ tâm oán giận, phẫn nộ và thất vọng khi học sinh không thực hiện theo các nội quy, công việc của tôi cũng như mối quan hệ của tôi với học sinh của mình được cải thiện.

Trong kỳ thi cuối kỳ, tôi cùng với một giáo viên khác làm giám thị coi thi. Người này chuẩn bị được bổ nhiệm làm bí thư chi bộ của nhà trường.

Sau khi tôi phát bài kiểm tra, tôi thấy một câu hỏi thi trắc nghiệm có nội dung là: “Pháp Luân Công có phải là một giáo phái không?” Tôi đã chỉ cho giáo viên kia xem câu hỏi, và nó cũng làm cô ấy ngạc nhiên. Sau đó, tôi nhìn vào câu trả lời của học sinh và thấy tất cả trong số các em đều trả lời là có.

Tôi nghĩ rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi gặp phải điều này. Là một học viên, tôi nên bảo vệ sự chính trực của Đại Pháp và không để các em học sinh bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ.

Tôi đã nói với các em học sinh: “Chào các em. Câu này thông thường không được làm, nhưng tôi muốn chia sẻ với các em điều liên quan đến câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu các em cần đánh giá điều gì đó là đúng hay sai, ít nhất các em nên biết về nó. Tôi ở đây để nói với các em rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm qua. Hãy dùng tôi như một tài liệu tham khảo để đánh giá và đưa ra lựa chọn đúng cho câu hỏi này”.

Tôi nhận thấy tất cả các em học sinh đã thay đổi câu trả lời của mình.

Sau đó, tôi đi tìm người phụ trách chấm điểm các bài kiểm tra và để lại một lá thư trên bàn của cô ấy. Tôi hy vọng cô ấy sẽ lựa chọn làm điều đúng đắn.

Tôi đã mang một bản sao đề bài kiểm tra này đến văn phòng hiệu trưởng vài ngày sau đó và chỉ cho hiệu trưởng thấy câu hỏi đó. Anh ấy nói: “Chúng ta không có đáp án cho câu hỏi này. Cơ quan cấp trên đã gửi chúng ta đề thi này”.

Tôi trả lời: “Tôi không có ý định phải thay đổi anh, vì tôi hiểu hoàn cảnh của anh. Tôi chỉ muốn anh là một nhân chứng. Tất cả chúng ta đều những hình mẫu cho con trẻ noi theo và đều phải có trách nhiệm với chúng. Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại một cách vô lý và những lời nói dối đang đầu độc tâm trí học sinh chúng ta”.

“Chúng ta cũng biết tất cả các chiến dịch của ĐCSTQ luôn bắt đầu bằng những lời dối trá. Tôi biết anh tạm thời không thể thay đổi bất cứ điều gì, nhưng xin hãy nhớ rằng thiện sẽ thắng ác. Hãy để lương tâm của anh giúp anh làm điều tốt đẹp và giúp nhiều người hiểu rằng ĐCSTQ là xấu xa”.

Hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở

Do chịu áp lực từ Sở giáo dục, nhà trường đã đình chỉ công tác của tôi và một giáo viên khác, sau đó học viên này còn bị kết án tù.

Không phải tất cả 100 giáo viên và 2.000 học sinh trong trường đều biết sự thật về cuộc bức hại. Là một học viên, tôi cần phải gánh vác trách nhiệm tiếp cận và giảng chân tướng cho họ.

Một số phụ huynh không biết sự thật và báo cáo tôi với Sở giáo dục hoặc các cơ quan an ninh cảnh sát. Sau đó, tôi đã có cơ hội nói chuyện trực tiếp với mọi người trong thời gian rảnh rỗi. Sau khi tôi nói chuyện với các em học sinh còn lại về cuộc bức hại, tất cả họ đều tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/21/397274.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/28/183808.html

Đăng ngày 23-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share