Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-04-2020] Vợ chồng tôi năm nay 64 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) được hơn 20 năm và chồng tôi luôn ủng hộ tôi trong suốt những năm qua, ngay cả khi tôi bị bắt, bị đưa đến lớp tẩy não, cũng như lúc bị giam giữ ở trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức và nhà tù.

Chồng tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi [bệnh phổi do hít phải bụi] khi anh 40 tuổi. Sau đó, anh mắc bệnh tim và bệnh tiểu đường. Mặt anh luôn hốc hác, xanh xao. Từng là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, nhưng bệnh tật đã khiến anh trở nên gầy gò ốm yếu và chỉ nằm một chỗ trong suốt mùa đông. Tôi phải lo liệu hết việc đồng áng và việc nhà.

Nỗ lực giải cứu các học viên bị giam giữ

Năm 2000: Lớp tẩy não và trại tạm giam

Tôi bị bắt và bị buộc tham dự “lớp tẩy não” do chính quyền huyện tổ chức vào năm 2000. Khi khóa tẩy não kết thúc, tôi bị giam trong trại tạm giam huyện hơn một tháng.

Đó là vào mùa hè, khi nông dân phải chăm sóc vụ mùa thì tôi lại phải ở trong trại tạm giam. Chồng tôi và người nhà của các học viên bị giam khác đã đến Phòng 610 địa phương, Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Sở cảnh sát để yêu cầu thả các học viên.

Chồng tôi nói: “Nếu các anh không thả các học viên ra, chúng tôi sẽ đến Bắc Kinh để phản đối và nói rằng chúng tôi cũng là học viên Pháp Luân Công. Cấp trên sẽ làm khó các anh và các anh có thể bị giáng chức.”

Tại sở cảnh sát, nhân viên thư ký tại quầy lễ tân yêu cầu nhóm của chồng tôi chọn ra vài người đại diện để gặp cảnh sát.

Chồng tôi đi vào và nói chuyện với một cảnh sát. Người cảnh sát nói chỉ có trưởng đồn mới có thể thả các học viên từ trại tạm giam và cho chồng tôi địa chỉ nhà của trưởng đồn.

Chồng tôi đi đến nhà trưởng đồn một mình. Khi anh ấy đến, cả nhà trưởng đồn cảnh sát đang ăn tối. Sau khi bước vào nhà, anh nói: “Hãy nhìn tôi xem, tôi bị bệnh và không thể làm việc đồng áng. Cả nhà tôi đều phụ thuộc vào vợ tôi. Trước đây cô ấy cũng từng bị bệnh, nhưng đã hồi phục sức khỏe sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy không phạm tội nhưng các ông lại bắt cô ấy. Bây giờ ở nhà tôi không còn gì để ăn, nên tôi đến đây để nhờ ông giải quyết.”

Trưởng đồn nói nói: “Chúng tôi có thức ăn, anh có thể dùng bữa ở đây.” Chồng tôi ngồi xuống và ăn từng món trên bàn.

Trước khi rời đi, trưởng đồn cảnh sát muốn tặng anh một bao bột mì 25kg. Nhưng chồng tôi nói anh ấy quá yếu không thể khiêng nổi bao bột và từ chối. Nhưng sau đó trưởng đồn đã nhờ người mang bao bột đến nhà chúng tôi. Vài ngày sau, tôi được phép về nhà “chờ xử lý tại ngoại.” Tổng cộng, tôi đã bị giam 40 ngày.

Mùa hè năm 2002: Chồng tôi đứng lên bảo vệ tôi

Mùa hè năm 2002, tôi bị bắt giam lần nữa và bị yêu cầu tham gia lớp tẩy não do chính quyền địa phương tổ chức nhưng tôi đã thoát được và rời khỏi thị trấn.

Các cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương đến nhà để tìm tôi. Họ tìm thấy một số sách Pháp Luân Đại Pháp khi lục soát nhà và định tịch thu nhưng chồng tôi đã ngăn họ lại.

Cảnh sát muốn bắt giữ anh ấy nên gài bẫy: “Anh muốn lấy những cuốn sách này à? Vậy chắc là anh cũng tu luyện Pháp Luân Công phải không?” Chồng tôi nói: “Không, tôi không tu luyện, các học viên Pháp Luân Công không mắc bệnh như tôi.”

Khi tôi phải rời khỏi nhà và sống chui lủi khắp nơi, trưởng đồn cảnh sát đã phát lệnh truy tìm để đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức. Khi chồng tôi biết tin, anh ấy đã chạy xe máy đến đồn cảnh sát và đợi vị trưởng đồn.

Sau khi xong việc, vị trưởng đồn cảnh sát chạy xe máy về nhà. Chồng tôi chạy xe phía sau và tông vào bánh xe sau của ông ấy. Vị trưởng đồn dừng xe và hỏi tại sao chồng tôi cố tình làm như vậy.

Chồng tôi nói: “Ông có nhớ những gì ông đã làm đối với vợ tôi không? Ông đã làm điều xấu và phá hủy gia đình tôi, vậy thì tôi sẽ cho ông nếm trải điều tương tự.”

Vị trưởng đồn cảnh sát nhận ra những gì đã làm, và đồng ý sẽ hủy bỏ lệnh đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức. Sau đó, tôi trở về nhà.

Tháng ba năm 2010: Cảnh sát sách nhiễu chồng tôi

Bảy năm sau vào tháng Ba năm 2010, tôi lại bị Phòng An ninh Nội địa huyện Ninh Thành bắt giữ và bị giam tại trại tạm giam của huyện.

Chính quyền ra lệnh một số cảnh sát đến sách nhiễu chồng tôi. Anh ấy nói: “Cảnh sát các anh nên bắt giam nhiều người xấu. Các học viên Pháp Luân Công không làm gì sai. Họ chỉ tu luyện để cải thiện sức khỏe. Tại sao các anh lại bắt họ, làm xáo trộn cuộc sống của chúng tôi? Chẳng phải các anh đang làm điều xấu hay sao?”

Họ rời đi mà không lấy được thứ gì để làm chứng cứ buộc tội tôi. Không lâu sau, tôi được thả.

Mùa thu năm 2014: Chồng tôi bảo vệ tôi khỏi bị cảnh sát bắt giữ

Mùa thu năm 2014, một số cảnh sát đến nhà tôi và nói họ muốn đưa tôi về đồn để “nói chuyện.” Chồng tôi đi theo tôi đến đồn. Một cảnh sát hỏi tại sao anh lại đi theo tôi và và anh trả lời: “Tôi là người bảo vệ cô ấy. Các anh đưa cô ấy đi mà không đưa ra được một lý do hợp lý. Tôi e rằng các anh muốn làm điều xấu nên tôi đi theo đến đây. Nếu có chuyện gì xảy ra với vợ tôi, tôi sẽ biết thủ phạm là ai.”

Lúc đó chồng tôi rất cảnh giác trước tội ác thu hoạch nội tạng của chính quyền Cộng sản Trung Quốc.

Trong suốt hơn 20 năm qua, chồng tôi đã ủng hộ tôi tu luyện, đã nhiều lần lên tiếng cho Đại Pháp và giúp giải cứu các đồng tu. Mặc dù anh ấy mắc nhiều căn bệnh, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn ổn định.

Mùa thu năm 2018: Uy lực của Đại Pháp

Mùa thu năm 2018, chồng tôi bị hôn mê và được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Trong sáu ngày liên tiếp, mặc dù các bác sĩ đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau nhưng anh vẫn trong tình trạng hôn mê và chỉ số huyết áp xuống rất thấp. Bác sĩ thông báo cho gia đình tôi rằng anh ấy còn rất ít cơ hội sống sót và khuyên chúng tôi nên chuẩn bị hậu sự cho anh ấy.

Buổi tối của ngày thứ sáu, chúng tôi được phép vào thăm anh. Tôi thì thầm liên tục vào tai anh: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau một lúc, anh ấy lấy lại một chút ý thức. Tôi bảo anh niệm thầm cụm từ trên và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó, anh đã dần dần tỉnh táo hơn.

“Anh đã hôn mê sáu ngày rồi,” tôi nói. “Bệnh viện không thể làm gì hơn nữa. Nếu anh tin Sư phụ, thì hãy về nhà. Anh đồng ý không?” Anh ấy gật đầu và nói: “Về nhà thôi.” Sáng hôm sau, tôi làm thủ tục xuất viện cho anh và chúng tôi về đến nhà khoảng 10 giờ sáng.

Hai tiếng sau, anh đã đỡ hơn. Anh ấy đã có thể nói chuyện được và lấy lại một chút sức lực. Anh đồng ý xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ. Sau khi nghe vài bài giảng, anh ấy đã có thể ngồi được dậy. Kể từ đó, sức khỏe của anh cải biến từng ngày.

Thế nhưng một hôm anh ấy lại không thể thở được và cảm thấy như sắp chết. Anh ấy kiên định: “Không, mình sẽ không chết ở bệnh viện hay uống thuốc. Mình tin Đại Pháp!”

Cuối cùng anh ấy ho ra một đống đờm và sau đó có thể thở lại bình thường. Từ đó, anh hồi phục nhanh chóng, và sức khỏe tốt trở lại mà không dùng đến thuốc.

Khi mùa đông đến, anh không còn phải nằm một chỗ nữa. Đến mùa xuân, anh có thể làm việc được ở ngoài đồng.

Gần đây, virus Trung Cộng (còn gọi là virus Vũ Hán) đã gây ra nhiều sự hoảng loạn. Nhiều gia đình học viên ngăn cấm các học viên đến thăm hay gặp gỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, chồng tôi nói rằng các học viên có thể gặp nhau tại nhà chúng tôi. Nhà tôi nằm ở cuối làng, và được bao quanh bởi các cánh rừng, đó là nơi lý tưởng để gặp mặt.

Không lâu sau, nhiều học viên đã tham gia học Pháp nhóm đều đặn tại nhà tôi. Chúng tôi tiếp tục phát các tài liệu chân tướng để thức tỉnh lương tri chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/4/403356.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/3/184307.html

Đăng ngày 29-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share