Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-04-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ mùa hè năm 1996. Chỉ vài tháng sau khi bước vào tu luyện, tôi đã hồi phục khỏi tất cả các căn bệnh mãn tính của mình.

Chồng tôi được cứu mạng hết lần này đến lần khác

Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu tiến hành cuộc bức hại tàn khốc nhằm vào Pháp Luân Đại Pháp. Dưới áp lực của lãnh đạo nơi công tác, chồng tôi đã nhiều lần cố gắng thuyết phục tôi dừng tu luyện. Tôi đã từ chối lời đề nghị của anh ấy và điều đó đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi.

Một hôm chồng tôi về nhà trong tình trạng say rượu. Anh ấy nôn mửa và đau bụng dữ dội. Run rẩy trong đau đớn và giữ chặt tay tôi, anh tin rằng mình sắp chết: “Anh không thể ra đi như thế này. Con trai nhỏ của chúng ta còn thơ dại …” và anh ấy khóc nức nở.

Tôi bảo anh ấy đừng nói nữa và hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và năm phút sau, tình trạng của anh ấy đã trở lại bình thường

Chúng tôi đi ra ngoài. Chồng tôi bàng hoàng khi thấy chiếc xe của mình được đỗ ngay ngắn. Anh ta say đến mức không nhớ mình đã lái xe về nhà thế nào. Chúng tôi tin rằng Sư phụ đã chăm sóc anh để anh có thể về đến nhà an toàn.

Vào mùa đông năm 2008, chồng tôi đã ngủ đêm trong cửa hàng gia đình của chúng tôi. Anh ấy nghĩ rằng anh đã nghe thấy một vài người nói chuyện bên cạnh mình, và điều đó đã đánh thức anh ấy. Điều duy nhất anh biết rõ là bản thân không sao. Anh cảm thấy choáng váng khi thức dậy và nhận thấy mình đã bài tiết trên giường. Sau đó anh nhận ra mình bị ngộ độc do khí carbon monoxide.

Với mức độ bị ngộ độc đó, anh có thể đã bị đe dọa đến tính mạng. Khi anh về nhà và kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sư phụ đã cứu anh ấy một lần nữa.

Vào năm 2015, chồng tôi được đưa đi cấp cứu vì đau thắt lồng ngực. Các xét nghiệm chẩn đoán cho thấy anh đang trong tình trạng bị đe dọa đến tính mạng. Gia đình chúng tôi được gọi đến bệnh viện.

Tôi trấn an chồng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi và nhắc anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Hai tuần sau anh được chuyển ra khỏi khoa chăm sóc đặc biệt. Vì tình trạng sức khỏe của anh đã có những cải thiện tích cực nên các bác sĩ đã có thể đặt ống đỡ động mạch trong tim. Sau đó anh hoàn toàn bình phục.

Chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp, mọi người xung quanh chúng tôi đều đồng ý rằng Đại Pháp thật phi thường.

Hóa giải mâu thuẫn gia đình

Chồng tôi có ba anh chị em ruột. Tuy nhiên, cha mẹ chồng chỉ muốn sống cùng với chúng tôi. Cha đẻ tôi cũng sống với chúng tôi.

Trong nhiều năm, tôi chịu trách nhiệm chăm sóc ba bậc phụ mẫu đã 80 tuổi. Ngoài ra tôi cũng phải chăm sóc hai đứa con và quản lý cửa hàng kinh doanh gia đình nên tôi thường xuyên bị kiệt sức.

Bố chồng tôi tính tình nóng nảy và thường nổi giận nếu tôi về nhà muộn để nấu cơm. Ông nói: “Con phải đảm bảo rằng chúng ta được ăn uống đúng giờ, ngay cả khi con phải đóng cửa cửa hàng của con!”

Không có một anh chị em chồng nào của tôi giúp đỡ. Hơn nữa, anh chồng tôi và vợ của anh ấy đã phao tin đồn rằng chúng tôi chăm sóc bố mẹ họ vì chúng tôi muốn thừa kế tài sản của ông bà.

Đối mặt với tình huống bất công đó, cơn giận bùng lên trong tôi. Nó khiến tôi luôn muốn cãi nhau với gia đình anh trai. Tôi đã hướng nội tự hỏi bản thân nhiều lần xem có thể bỏ qua cơ hội này để tu theo Chân-Thiện-Nhẫn chăng. Tất nhiên là tôi không thể. Những ngày đó, tôi đã phải nhẫn chịu trong nước mắt.

Tôi nhận ra rằng tôi cần phải vượt qua điều này bởi vì mọi thứ xảy ra với các học viên đều có lý do. Có lẽ đây là những điều tôi phải chịu đựng. Bất cứ khi nào cần đột phá, tôi liền tìm thấy sự khích lệ trong các Pháp lý Sư phụ dạy và khi nói chuyện với các học viên khác. Đó là quãng thời gian khó khăn với tôi. Trong hơn mười năm, tôi đã chăm sóc chu đáo bố mẹ chồng của mình cho đến khi họ qua đời.

Giờ đây nhìn lại, tâm tôi rất bình yên vì đã hoàn thành bổn phận chăm sóc cho bố mẹ già.

Tôi buông bỏ mọi oán giận đối với gia đình anh trai. Cháu trai của họ sinh non và họ không có ai giúp đỡ. Vì vậy, tôi tình nguyện giúp chăm sóc cháu trai của họ. Chị dâu tôi nói: “Ngoài em dâu ra không ai khác đã giúp đỡ tôi, cô ấy thật sự là người tốt.”

Chị ấy đã cảm ơn tôi trước toàn thể gia đình và bà con họ hàng trong lễ “về nhà” cho đứa cháu của họ. Tôi nói: “Thay vì cảm ơn em thì chị nên cảm tạ Sư phụ em và hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’”.

Chị dâu tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Một người bà con khen ngợi tôi. Tôi trả lời: “Không phải tôi mà là Sư phụ tôi đã dạy chúng tôi trở nên như thế. Chúng ta nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”

Anh ấy nói: “Đúng vậy, Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt”.

Giúp mọi người minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp

Tôi đã sử dụng nhiều cách khác nhau như treo băng rôn và dán áp phích để giảng chân tướng cho người khác về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Những người tôi gặp đều có các phản ứng khác nhau. Một số thì háo hức lắng nghe, một số thì thông cảm, một số thì ngưỡng mộ những nỗ lực của tôi và một số người thì tố cáo tôi với cảnh sát.

Tôi đã đến từng làng trong huyện của mình, một số nơi tôi còn ghé nhiều lần. Con dâu tôi nói đùa: “Nếu bạn lạc đường hãy hỏi mẹ chồng của tôi. Bà ấy còn chính xác hơn cả định vị GPS.”

Một lần khi tôi đang treo một biểu ngữ bên ngoài trường học thì nghe thấy một chiếc xe hơi dừng lại phía sau. Tôi nghĩ: “Cảnh sát”. Tôi liền nhờ Sư phụ hỗ trợ. Một giọng đàn ông nói: “Dì ơi”. Tôi quay lại và thấy một chàng trai trẻ đang nhìn tôi. Cậu ấy hỏi tôi: “Dì đang lấy nó xuống hay treo nó lên?” Tôi nói với anh ta rằng tôi đang treo nó lên, và anh ta giúp tôi treo băng rôn.

Anh ta đọc to biểu ngữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Pháp Luân Đại Pháp là tốt … Dì ơi, con tin điều này!” Vì vậy, tôi nói với cậu ấy rằng sẽ nhận được phước lành nếu niệm những từ đó mỗi ngày.

Một lần khi treo những tấm biểu ngữ gần hồ, tôi gặp một bác làm vườn lớn tuổi đang làm việc ở đó. Ông ấy nói với tôi rằng ông biết chân tướng về cuộc bức hại. Tôi nói rằng tôi muốn treo một số biểu ngữ và áp phích gần bờ sông vì rất nhiều người đi bộ và câu cá ở đó.

Người làm vườn trở nên rất nhiệt tình: “Điều này rất tuyệt! Cô có thể treo bao nhiêu cũng được. Tôi sẽ trông chừng cho cô.”

Lần khác khi treo biểu ngữ ở một làng nọ, tôi nghe ai đó nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông đang lái máy kéo và đọc to những lời đó. Trong tâm tôi vô cùng cảm động. Mọi thứ xung quanh tôi dường như rất tốt đẹp.

Khi người ta thấy tôi đạp xe đạp, họ sẽ nói to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Trong suốt 20 năm qua, bất cứ khi nào tôi không thể khống chế tâm người thường của mình, tôi liền cố nghĩ về những điều Sư phụ giảng:

“Hãy vứt bỏ bất kể tâm nào, điều gì cũng chẳng nghĩ, lại làm hết thảy những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm, hết thảy đều ở trong ấy cả mà.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2001]- Đạo Hàng)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/3/403318.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/3/184309.html

Đăng ngày 29-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share