Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-04-2020] Sự che giấu về đại dịch virus corona của chính quyền cộng sản Trung Quốc đã khiến rất nhiều người hiểu rõ hơn về bản chất đàn áp của chính quyền, trong đó có chồng tôi.

Dấu hiệu sớm cho thấy có điều không ổn sắp xảy ra

Gia đình tôi sống ở Vũ Hán. Tôi và con gái đều tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù chồng tôi không tu luyện, nhưng anh ấy là một người rất tốt bụng.

Năm nay chúng tôi dự định sẽ tới miền Nam Trung Quốc đón Tết cùng cha mẹ đẻ của tôi, và tôi đã mua vé tàu cho cả nhà. Theo kế hoạch, con gái và tôi sẽ khởi hành vào ngày 23 tháng 1, còn chồng tôi sẽ đến đó sau vài ngày.

Tháng 12 năm 2019, khi tin tức về virus Vũ Hán bùng phát được truyền thông nhà nước đăng tải, bố mẹ tôi đã rất cảnh giác. Bởi bố mẹ tôi thường vượt tường lửa xem các tin tức chân thật trên The Epoch Times (Thời báo Đại Kỷ Nguyên)và Đài truyền hình New Tang Dynasty (Đài Truyền hình Tân Đường Nhân), hai kênh truyền thông ở hải ngoại đưa tin không bị kiểm duyệt về Trung Quốc. Họ lo lắng và nhất quyết yêu cầu chúng tôi hủy bỏ chuyến đi.

Chồng tôi không hiểu tại sao bố mẹ không muốn chúng tôi đến, và cho rằng có thể bố mẹ tôi không thích anh ấy và viện cớ virus để không gặp anh ấy.

Vài ngày sau, bố mẹ tôi cũng bảo em gái tôi hiện đang sống ở hải ngoại hủy chuyến bay về Trung Quốc của cô ấy, chỉ một ngày trước khi cô ấy bay.

Em chồng tôi đang sống ở Vũ Hán, đã đến thăm chúng tôi vào ngày 22 tháng 1. Em ấy nghĩ rằng chúng tôi đang phản ứng thái quá. Khi đang nói chuyện, chúng tôi nghe thấy nhạc hiếu phát ra từ bên nhà hàng xóm. Hẳn là đã có ai đó qua đời, nhưng lúc đó không ai trong chúng tôi nghĩ rằng cái chết này có liên quan tới virus corona.

Vũ Hán điêu tàn

Ngay ngày hôm sau, ngày 23 tháng 1, Vũ Hán bị phong tỏa. Sau đó chúng tôi biết rằng nhiều người hàng xóm đã bị nhiễu virus; trong đó có một cặp vợ chồng đã tử vong.

Không lâu sau, chồng tôi hay tin rằng anh Đôn, một người bạn thân của anh ấy, đã chết sau ba tuần bị nhiễm virus.

Vợ của anh Đôn đã gọi điện cho chồng tôi và nói chi tiết về những gì họ đã trải qua. Khi anh Đôn mới ốm, anh ấy cùng vợ tới bệnh viện khám. Anh ấy đã tiêm thuốc kháng sinh trong ba ngày đầu, nhưng tình trạng lại xấu đi và anh ấy bắt đầu sốt cao.

Lúc này bệnh viện có nhiều bệnh nhân đến nỗi họ phải đợi vài tiếng đồng hồ mới gặp được bác sĩ. Thỉnh thoảng, người xếp thành hàng dài ra tận bên ngoài bệnh viện. Có lần, vợ anh Đôn phải xếp hàng dưới mưa để giữ chỗ cho anh ấy, còn anh ấy đợi ở bên trong. Bởi thời gian chờ đợi lâu như vậy cộng với vài tiếng điều trị, nên mãi đến 3 giờ sáng họ mới trở về nhà.

Một lần khác, khi anh Đôn đang truyền kháng sinh qua tĩnh mạch, thì người ngồi bên cạnh anh ấy qua đời. Anh ấy nói rằng bệnh viện lúc này giống như “địa ngục trần gian.”

Khi anh Đôn yếu hơn và khó thở, anh ấy không thể đến bệnh viện hàng ngày, nhất là khi xe buýt đã tạm dừng hoạt động. Tại thời điểm đó, anh ấy đã quyết định không đi bệnh viện nữa, có chết thì sẽ chết ở nhà. Nhưng gia đình anh ấy không đành lòng, và thông qua các mối quan hệ, cuối cùng anh ấy đã được nhập viện. Lúc đó đã là hai tuần kể từ khi anh ấy bị ốm.

Trong quá trình nhập viện, bác sĩ xác nhận rằng các triệu chứng của anh Đôn cho thấy anh ấy đã bị nhiễm “virus Vũ Hán”, nên không cần phải làm xét nghiệm gì nữa. Vợ anh ấy không biết rằng đây là lời từ biệt cuối cùng của họ.

Hai ngày sau, anh Đôn gọi điện bảo vợ hãy đến giúp anh ấy vệ sinh cá nhân bởi anh ấy quá yếu không thể tự lo liệu. Nhưng bác sĩ không cho vợ anh ấy vào trong phòng bệnh, nên cô ấy chỉ có thể cho anh ấy một ít tã lót.

Anh Đôn đã qua đời trong bệnh viện sau một tuần nằm viện. Giấy chứng tử của anh không ghi rằng anh tử vong vì virus corona. Vợ anh được thông báo rằng 15 ngày sau đến lấy tro cốt của chồng.

Chồng tôi đã nhiều lần khóc thương cho cái chết của anh Đôn. Chồng tôi than vãn: “Một người khỏe mạnh như cậu ấy sao lại đi nhanh như vậy chứ!”

Một người bạn khác bảo với chồng tôi rằng có hai người trong một gia đình ở tòa chung cư của anh ấy đã qua đời. Lúc đầu, người bạn này cho rằng hai người đó bị nhiễm virus và đang được đưa đi viện. Sau này mới biết sự thật còn kinh khủng hơn nhiều, hóa ra là họ đã chết ở nhà, và người ta đến để mang thi thể đi.

Một ngày trước khi Vũ Hán bị phong tỏa, một người bạn khác của chồng tôi cùng với vợ của anh ấy đã lái xe từ Vũ Hán tới chúc Tết một người họ hàng của anh ấy ở miền Nam. Ngay khi vừa đến, chủ nhà đưa thẳng họ tới một căn phòng biệt lập để họ cách ly ở đó, và chiếc xe hơi của họ cũng phải cất giấu bởi xe của họ mang biển của tỉnh Hồ Bắc. Qua mấy ngày ở đó, họ quyết định trở về nhà ở Vũ Hán, bởi đây không phải là cách đón Tết mà họ mong đợi. Chuyến đi tới Australia sau Tết của họ, vốn dự tính tới thăm con gái và cháu ngoại mới sinh, cũng bị hủy bỏ.

Sự thay đổi căn bản trong suy nghĩ

Trước khi tin tức về virus Vũ Hán được công bố, chồng tôi bị ho nhưng không bị sốt. Với rất nhiều điều không vui đã xảy ra, anh ấy rất lo lắng, nhất là khi anh phải đi làm trở lại.

Tôi nói với anh rằng Sư phụ Lý giảng:

“[…] một người luyện công, cả gia đình được lợi ích […]” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Con gái tôi cũng nói: “Cả hai mẹ con con đều luyện công. Bố sẽ được ban phúc và sẽ không bị nhiễm virus.” Nghe vậy, chồng tôi cảm thấy yên tâm và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Một buổi sáng, trước khi chồng tôi đi làm, thấy bộ dạng của anh ấy có vẻ vẫn rất áp lực, tôi liền nhắc anh ấy niệm chín chữ chân ngôn. Anh ấy lập tức liên tục niệm và đã tự tin trở lại.

Sau đó, anh ấy ngừng ho, và bình tĩnh hơn. Khi khu dân cư của chúng tôi phong tỏa hoàn toàn, không có hoạt động gì nữa, anh ấy vẫn ra ngoài tản bộ. Bạn bè của anh ấy nghe chuyện đã khen ngợi anh ấy vì thái độ tích cực của anh ấy.“

Chồng tôi đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) từ vài năm trước. Nhưng bởi những thông tin sai lệch tràn lan của ĐCSTQ, anh ấy vẫn cho rằng Trung Quốc sẽ lâm vào tình cảnh hỗn loạn nếu không có ĐCSTQ.

Một buổi sáng nọ, anh ấy bảo tôi: “Anh thấy thật cảm ơn bố mẹ em đã yêu cầu chúng ta hủy chuyến đi, nếu hai mẹ con em vẫn đang ở nhà ông bà ngoại mà chưa quay về đây được, anh một thân một mình ở Vũ Hán, thì chắc anh sợ chết khiếp mất.”

Giờ đây mỗi khi xem tin tức do truyền thông của ĐCSTQ đăng tải, anh ấy luôn hỏi tôi rằng các kênh truyền thông ở hải ngoại đưa tin như thế nào. Khi ĐCSTQ bắt đầu chiến dịch tuyên tuyền cảm ơn các lãnh đạo của đảng trong việc chiến thắng virus Vũ Hán, anh ấy đã có thể nói rằng truyền thông nhà nước lại lừa dối người dân rồi.

Giờ đây chồng tôi càng ủng hộ Đại Pháp hơn nữa. Hàng ngày, khi tôi và con gái học Pháp cùng nhau, anh ấy thường cố gắng để không làm phiền chúng tôi.

Toàn thể gia đình con xin gửi lời tạ ơn chân thành tới Đại Pháp vì đã bảo hộ chúng con trong đại dịch.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/26/404367.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/12/184445.html

Đăng ngày 21-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share