Bài viết của Gia Viên

[MINH HUỆ 10-05-2020] Gần đây, một đồng tu cho tôi xem một số bức ảnh về các hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) từ những năm 1990 mà anh giữ được qua cuộc bức hại. Những bức ảnh này khiến tôi hồi tưởng về khoảng thời gian đáng nhớ đó.

c6e9e709e7b503d45e66a1ab08a7bc62.jpg

Luyện công giữa trời đông (chụp năm 1996)

Năm 1994, Pháp Luân Công được hồng truyền đến thành phố Giai Mộc Tư nơi tôi sống, ở miền Đông Bắc Trung Quốc. Điểm luyện công đầu tiên chỉ có hơn chục học viên. Khi môn tu luyện bắt đầu lan rộng qua truyền miệng, ngày càng có nhiều người tham gia luyện công cùng chúng tôi. Chỉ trong vài năm, ở thành phố với số dân hơn 100.000 người lúc ấy mà số học viên đã lên đến hàng chục ngàn người. Tuy rất khó để ước đoán chính xác về số học viên, nhưng mỗi khi Sư phụ công bố một bài giảng mới, chúng tôi đã phải in tổng cộng hàng chục ngàn bản cho các học viên.

Khi trung tâm hỗ trợ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của thành phố được thành lập, Sư phụ đã viết một lá thư cho thành phố của chúng tôi, bảo chúng tôi hãy đi cho chính con đường này. Vinh dự to lớn này thuộc về tất cả các học viên trong thành phố của chúng tôi. Và chúng tôi vẫn trân quý điều đó.

Tôi có một mối duyên tiền kiếp với Đại Pháp, và tôi đã chứng kiến ​​quá trình Đại Pháp lan rộng trong thành phố của tôi.

Năm 1995 và 1996, chúng tôi đã tổ chức hàng chục hội thảo bảy ngày về Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố của chúng tôi. Tất cả đều miễn phí. Các học viên đã đưa gia đình và bạn bè của họ đến tham gia các hội thảo. Điều đó giống như những gì Sư phụ giảng:

“Ai đúng là có duyên có thể ngộ ra, lần lượt liên tiếp đến, nhập Đạo đắc Pháp.” (Ngộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trong suốt hai năm đó, tổ chức các hội thảo là những việc ý nghĩa nhất trong tâm của mỗi chúng tôi. Tôi vẫn còn nhớ chúng tôi đã hạnh phúc như thế nào.

Những năm đó, các học viên luyện công ở các công viên và quảng trường mỗi sáng. Ngay cả khi nhiệt độ xuống đến -20°F (-28°C), chúng tôi vẫn tiếp tục như thế. Buổi tối, chúng tôi đến một tòa nhà của một trường tiểu học để cùng nhau học Pháp và ngồi thiền. Hầu hết các học viên trong thành phố của tôi đã đắc Pháp trong hai năm đó.

6802b65dea88ac5af50c4cab343cb41c.jpg

Vé tham dự hội thảo (chụp năm 1996)

Năm 1997, chúng tôi đã tổ chức một số Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Được các Pháp lý của Sư phụ chỉ dẫn, chúng tôi hướng nội và xem trọng việc tu luyện vững chắc. Chúng tôi cũng đã tổ chức các Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tại các thành phố lân cận, như Cáp Nhĩ Tân và Trường Xuân.

Tôi nhớ chúng tôi đã rất kinh ngạc khi đọc bài kinh văn của Sư phụ giảng rằng thời gian là một vị thần. Đến giờ tôi vẫn có thể trích dẫn bài giảng đó:

“Sư phụ: Người như thế cũng có trong các học viên tu lâu, ngoài ra một biểu hiện nổi cộm nhất là: họ cứ mãi tự so sánh với con người, so sánh với bản thân họ trong quá khứ, chứ không thể theo yêu cầu của Pháp ở các tầng thứ mà đo lường bản thân mình.”
Thần: Vấn đề này đã nghiêm trọng phi thường, họ làm thế nào đưa những gì mà họ thấy ở đối phương, xoay trở lại nhìn bản thân họ vậy là tốt rồi.“ (Đối thoại với Thời gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Một người tu luyện phải hướng nội. Đó là điều quan trọng nhất mà chúng tôi học được trong năm đó.

Tu luyện không phải là chuyện tầm thường, vì vậy người tu luyện phải gặp khổ nạn và khảo nghiệm. Dưới sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư tôn, chúng tôi đã đề cao tâm tính qua các ma nạn và khảo nghiệm này.

Tôi vẫn còn nhớ một câu chuyện thú vị, đã để lại ấn tượng sâu sắc với nhiều người. Đó là câu chuyện về “một quả trứng có tay cầm.”

a2def1ca1655730ae914418cf9062fcb.jpg

Quả trứng có tay cầm (chụp năm 1997)

Ông Dương phản đối vợ ông tu luyện Pháp Luân Công, nhưng vợ ông một mực muốn tu luyện. Hai vợ chồng già cãi nhau rất nhiều và mâu thuẫn giữa họ ngày càng gia tăng. Cô con gái của họ hỏi ông: Tại sao cha phản đối Pháp Luân Công? Mẹ làm tất cả các việc trong nhà, và thân thể của mẹ trở nên khỏe mạnh hơn. Mẹ cũng không cần uống thuốc nữa. Đó chẳng phải điều tốt sao?

Ông Dương không thể đưa ra bất kỳ lý do nào. Ông nói: “Cha không tin vào Pháp Luân Công. Con và mẹ có bao giờ thấy điều siêu thường nào như nói trong các sách của Pháp Luân Công không?” Cô con gái nói: “Con với mẹ chưa thấy, nhưng điều đó không có nghĩa là những thứ đó không tồn tại.” Ông Dương nói: “Nếu một ngày nào đó, con gà mái của chúng ta đẻ ra một quả trứng có tay cầm, cha sẽ cùng con và mẹ tu luyện Pháp Luân Công.”

Ông Dương đưa ra tuyên bố này vào ngày mùng 2 Tết năm 1997. Hai ngày sau, con gà mái duy nhất của họ đã đẻ một quả trứng có tay cầm. Ông Dương bị sốc đến nỗi không nói nên lời. Quá bối rối, ông lẩm bẩm: “Không thể tin được, không thể tin được!”

Ông không còn chửi rủa vợ mình vì tu luyện Pháp Luân Công và chuyển sang ủng hộ môn tu luyện. Sau đó, ông mắc nhiều loại bệnh, nhưng gia đình không có tiền chữa trị cho ông. Nhìn thấy vợ mình, một bà lão đã ngoài 70 vẫn rất khỏe mạnh và đạp xe mỗi ngày, ông cũng quyết định trở thành một học viên Pháp Luân Công.

4090559510ce064aed86cc221214e14c.jpg

Luyện công tập thể ở Giai Mộc Tư (chụp năm 1998)

a18104473a0fd2d0d356034e740b9d34.jpg

Luyện công tập thể ở Giai Mộc Tư (chụp năm 1998)

Năm 1998, xu hướng luyện công tập thể và tốc độ lan rộng của Đại Pháp đạt đỉnh điểm. Tại nhiều quảng trường và công viên công cộng có thể nhìn thấy các điểm luyện công quy mô lớn với hơn 1.000 người. Năng lượng cự đại này tỏa ra khắp mọi ngóc ngách của thành phố.

Tháng 5 năm 1992, Pháp Luân Công được giới thiệu đến công chúng. Trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, trong vòng bảy năm, môn tu luyện đã lan rộng khắp Trung Quốc. Chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, một nhóm người tu luyện đã thay đổi văn hóa của xã hội.

Có một câu chuyện tại thành phố của tôi. Tại quảng trường thành phố, khi luyện công tập thể vào buổi sáng, một nhóm học viên luôn dọn sạch tuyết, không chỉ ở điểm luyện công mà còn ở những khu vực rộng lớn xung quanh quảng trường này. Thị trưởng thành phố cảm thấy xúc động. Ông mời các kênh truyền thông địa phương phỏng vấn các học viên. Đài truyền hình, chương trình phát thanh, và báo chí đã ca ngợi họ.

Năm 1998 là một năm không thể quên. Sự lan rộng của Đại Pháp ở Giai Mộc Tư đạt đỉnh điểm vào năm đó.

6b3764f8fa4c441e414b237393f86b8b.jpg

Luyện công tập thể ở Trường Xuân

8455efb583a1909cf86a73738a1a7014.jpg

Luyện công tập thể ở Trường Xuân

Năm 1998, người đứng đầu cục thể thao quốc gia lúc đó đã đến thăm các điểm luyện công ở Trường Xuân. Chuyến thăm đã thúc đẩy sự lan truyền của Pháp Luân Công tại Trường Xuân. Điểm luyện công tập thể xuất hiện khắp nơi ở thành phố Trường Xuân.

Nhưng một số văn phòng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu bôi nhọ và đặt điều Pháp Luân Công. Bộ công an đã ra lệnh bí mật điều tra Pháp Luân Công.

Năm 1998, các trung tâm hỗ trợ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Cáp Nhĩ Tân và Đại Liên đã tổ chức một cuộc khảo sát về sức khỏe thể chất và tinh thần của các học viên. Chúng tôi cũng đã tổ chức một cuộc khảo sát tương tự tại thành phố của chúng tôi. Chúng tôi đã mời các quan chức địa phương của ĐCSTQ đến một diễn đàn nơi các học viên chia sẻ những trải nghiệm của họ khi thu được lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công.

Kết quả đạt được rất tốt. Chẳng hạn, tôi đã nói với các quan chức của ĐCSTQ: “Tại một bài giảng Pháp năm 1994, Sư phụ Lý Hồng Chí đã hứa sẽ chữa khỏi một bệnh bất kỳ cho từng người tham dự. Tôi bị bệnh lao phổi từ khi còn rất nhỏ. Sư phụ Lý vẫy bàn tay của Ngài và bệnh lao của tôi đã biến mất. Nếu không tự mình trải nghiệm điều đó, hỏi ai có thể tin vào phép màu này?”

Nhiều học viên đã chia sẻ những trải nghiệm tương tự. Các quan chức của ĐCSTQ đã rất ngạc nhiên, và thêm nhiều người nữa bắt đầu tu luyện. Trớ trêu thay, kết quả điều tra của cục an ninh công cộng đã cung cấp một thông tin mà chúng tôi chưa từng biết trước đó: có gần 100 triệu học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc.

Trong hàng ngàn năm, con người đã tìm kiếm sự thật về vũ trụ và ý nghĩa của cuộc sống. Chúng ta rất may mắn khi có được cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, giúp chúng ta giải những vấn đề đó. Thời gian qua, mọi người đã chứng kiến ​​vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Trong tu luyện, các học viên đã đề cao cả thân và tâm của họ, và nhận ra mục đích thực sự của cuộc sống: trở về với tự kỷ chân chính và trở về với ngôi nhà thực sự của mình.

Tuy nhiên, năm 1999, cuộc bức hại bắt đầu. Con rồng đỏ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng trên toàn thế giới, cố sức ngăn các học viên trở về ngôi nhà thực sự của họ. Tuy vậy, các học viên chân chính không hề sợ hãi. Đối mặt với cuộc bức hại tàn bạo này, họ bắt đầu cuộc kháng nghị ôn hòa, giảng chân tướng cho chúng sinh, và chính họ là niềm hy vọng của người dân Trung Quốc.

Đã nhiều năm trôi qua. Nhìn các bức ảnh này, tôi vẫn không cầm được nước mắt. Những học viên trong các bức ảnh này, các bạn giờ đang ở đâu? Các bạn vẫn tu luyện tinh tấn chứ? Nếu có ai lạc lối, thì hãy mau trở về nhà. Đừng bỏ lỡ cơ duyên quý giá này. Sư phụ nhắc tôi gọi các bạn trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/10/273303.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/16/185014.html

Đăng ngày 19-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share