Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-05-2020] Tôi năm nay 45 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Nhờ hành xử chiểu theo nguyên lý Chân -Thiện-Nhẫn và được Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi bảo hộ và khai sáng nên tôi đã có thể đi đến ngày hôm nay.
Tôi đã rất tuyệt vọng sau cái chết của mẹ trong một tai nạn xe hơi vào tháng 7 năm 1992. Năm 1996, một người bạn đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân– cuốn sách chỉ đạo tu luyện chính của Pháp Luân Đại Pháp. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn khiến tôi chấn động sâu sắc và tôi đã bắt đầu tu luyện. Tôi đã thoát khỏi trầm cảm và hiểu được cách làm sao để có thể đồng cảm, thiện đãi và bao dung người khác.
Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp và nhiều học viên đã bị bức hại tàn bạo. Tôi đã ba lần bị tống vào trại lao động cưỡng bức chỉ vì tôi không từ bỏ đức tin của mình. Các hình thức tra tấn mà tôi đã phải chịu đựng vượt ngoài sức tưởng tượng.
Cha tôi đã chứng kiến những thay đổi tích cực ở tôi. Khi tôi bị bắt, ông hiểu rằng tôi bị tra tấn sau mỗi lần như vậy. Ông sợ hãi và cảm thấy bất lực, sức khỏe của ông ngày một xấu đi. Ông đã mắc bệnh tiểu đường và bệnh tim.
Vào tháng 11 năm 2013, ông bị đột quỵ và được đưa tới bệnh viện. Mặc dù qua khỏi nhưng ông đã nằm liệt giường. Ông mất khả năng nói. Ông không thể tự ăn, không ăn uống bình thường được, mà phải tiếp thức ăn thông qua ống xông dạ dày để duy trì sự sống.
Với sự trượt dốc đạo đức của xã hội ngày nay mà nhiều người không quan tâm tới cha mẹ, chứ đừng nói tới chăm sóc họ. Một số người còn làm ngơ, thậm chí là ngược đãi cha mẹ.
Trước khi cha tôi bị đột quỵ, anh trai và chị dâu tôi thỉnh thoảng tới thăm ông nhưng chỉ những khi anh chị cần tiền. Sau khi ông nằm liệt giường thì anh chị bảo tôi rằng họ không có thời gian chăm sóc cha, do vậy tôi phải nhận trách nhiệm này.
Tôi đã suy nghĩ về Pháp lý Sư phụ đã giảng:
“Thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi thấy mình phải chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và chăm sóc cha thật tốt. Ngay cả khi ông nằm liệt giường và chỉ có thể uống nước thì tôi vẫn luôn chuẩn bị cẩn thận các bữa ăn cho ông. Tôi luôn mua đồ ăn chất lượng và dinh dưỡng để có sự kết hợp giữa các loại rau, thịt và trái cây. Tôi lập ra một thời gian biểu: khi nào cho ông ăn, khi nào cho ông uống nước và uống thuốc, rồi lại trở mình và tắm cho ông.
Mọi việc tưởng chừng như đơn giản nhưng để làm theo thời gian biểu như vậy mỗi ngày thật không dễ dàng chút nào. Người ta có thể dễ dàng mất kiên nhẫn. Tuy vậy, quá trình làm đi làm lại các việc ngày này qua ngày khác đã giúp tôi loại bỏ chấp trước phàn nàn và trốn tránh làm những việc tẻ nhạt.
Khi một người nằm liệt giường thì đờm dãi rất dễ bị dồn ứ; tôi đã học được cách làm thế nào để hút những thứ đó ra. Mỗi lần xoay người cho ông, tôi đều phải lau cho ông, thay tã vệ sinh, hút đờm và rửa sạch bồn nhổ của ông. Tôi phải hút đờm cho ông hơn 20 lần một ngày.
Một năm sau, tình trạng của cha tôi tệ đến mức ông không tự đi vệ sinh được. Tôi phải dùng găng tay để trợ giúp ông. Mấy năm sau, tôi đã quen với việc đó. Đôi lúc, tôi cảm thấy kiệt sức; việc này thật khó chịu và tôi không thể tiếp tục được nữa. Nhưng tôi đã bình tâm trở lại khi nhớ lại Pháp lý mà Sư phụ đã giảng:
“Cật khổ đương thành lạc” (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)
Tôi tự tay chăm sóc cha đã hơn sáu năm. Da dẻ ông hồng hào, cân nặng bình thường và không có những vết loét do nằm liệt giường. Tôi đã thay đệm cho ông ba lần, thay máy hút đờm và máy xay thực phẩm hai lần. Cha tôi đã dùng hơn 2.000 ống hút. Tôi tự tay cạo râu, cắt tóc và đặt ống thông dạ dày cho ông. Không có gì lạ khi cha con tôi tới bệnh viện, người ta gọi tôi là “phụ tá cao cấp”.
Gia đình, bạn bè, hàng xóm, đồng nghiệp, bác sỹ và y tá đều nghĩ rằng thật sự kỳ diệu khi cha tôi vẫn sống khỏe mạnh. Là một bệnh nhân nằm liệt giường, từ quan điểm y học mà xét thì cha tôi chỉ có thể sống thêm được từ hai tới ba năm, ngay cả khi ông được chăm sóc tốt. Mọi người nói rằng ông sống khỏe mạnh bởi sự chăm sóc toàn diện và tuyệt vời của tôi.
Cha tôi đã phải nằm viện một vài lần. Năm ngoái, khi ông nằm viện, bệnh nhân cùng phòng của ông đã để ý rằng tôi luôn theo sát cha mình: có lần là khi tôi xoay người cho ông, lần khác là khi tôi cho cha ăn, rửa mặt hoặc thay tã vệ sinh cho ông. Họ đã khen tôi. Có người nói: “Thời buổi này thật khó để tìm được một người như vậy.” Những người khác nói: “Thật đúng là người con gái tuyệt vời!” Nhiều người đã nói rằng: “Nếu ông ấy không được một người như cô chăm sóc thì chắc ông ấy không sống nổi.” Tôi nói với họ rằng bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi có thể chăm sóc tốt cho cha mình như vậy. Tôi nói Sư phụ của chúng tôi đã dạy phải nghĩ tới người khác trước khi làm bất cứ điều gì. Họ rất ngạc nhiên nhưng họ đã thay đổi quan niệm của mình về Pháp Luân Đại Pháp.
Năm ngoái, cha tôi phải nằm viện gần sáu tháng, từ giữa tháng 3 tới đầu tháng 7. Tôi đã phải ở lại bệnh viện 80 ngày. Cuối cùng, cha tôi bị sốt cao mà không có loại thuốc nào có thể trị được. Bác sỹ nói ông bị nhiễm trùng máu. Đứng từ quan điểm y học mà nói thì tình trạng sức khỏe của cha tôi, không có cách chữa trị.
Khi họ hàng và bạn bè của chúng tôi nghe tin này, họ nghĩ rằng lần này, ông không thể qua khỏi. Tôi biết chỉ có Đại Pháp và Sư phụ mới có thể giúp được. Sau khi ông được đưa về nhà, cơn sốt của ông vẫn không dứt. Tôi bắt đầu mở các bài giảng Pháp của Sư phụ cho ông nghe mỗi ngày. Tôi biết chỉ có Sư phụ mới giúp được cha mình.
Sau chín ngày đêm, cơn sốt đã hạ và cha tôi đã bình phục. Sư phụ đã cứu cha tôi! Không có lời nào có thể diễn tả được lòng cảm ân của tôi đối với sự cứu độ của Sư phụ. Qua khổ nạn này, họ hàng thân thích của tôi một lần nữa đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và sự từ bi vô hạn của Sư phụ.
Năm nay, virus Đảng Cộng sản Trung Quốc (virus corona) đã phát tán ra toàn thế giới. Tôi đã nói với gia đình và họ hàng thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” và họ sẽ được nhận phúc báo. Bởi vì họ đã được chứng kiến trường hợp của cha tôi nên họ cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu, do vậy họ thường xuyên niệm khẩu quyết này.
Tôi chân thành hy vọng rằng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấu bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc và nhanh chóng thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó để có một tương lai tươi sáng.
Pháp Luân Đại Pháp và uy lực của Chân-Thiện-Nhẫn đã cải biến tôi thành một người mạnh mẽ, tự tin, nhẫn nại và thấu hiểu người khác. Tôi thật sự cảm nhận được sự thần thánh và tuyệt vời khi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tạ ơn Sư phụ! Con sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn để không phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/11/405082.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/15/184990.html
Đăng ngày 19-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.