Bài viết của Quý Liên, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-01-2020] Vào năm 1995, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi chưa kịp đọc chữ nào thì đã bị người khác mang đi mất. May mắn thay, đó không phải là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cuốn sách, nếu không tôi sẽ không giống như tôi 57 tuổi khỏe mạnh của ngày hôm nay.

Lần gặp gỡ kỳ bí đầu tiên

Lần đầu tiên khi tôi bắt gặp cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng đó là sách của ai đó nên họ đã nhanh chóng lấy lại. Nhưng ngay cả cuộc gặp gỡ chớp nhoáng này vẫn để lại trong tôi một ấn tượng lâu dài và có chút khó hiểu. Bởi kể từ ngày tôi nhìn thấy cuốn sách, tôi thường mơ thấy một cuốn sách khổng lồ trên bầu trời với những chữ màu vàng lấp lánh trên bìa. Sau này ngẫm nghĩ lại tôi mới nhận ra rằng, những từ này, trên thực tế chính là Chuyển Pháp Luân.

Trong những giấc mơ xuất hiện một cách thường xuyên này, tôi còn nghe thấy cả âm nhạc réo rắt và những con thiên mã bay xung quanh, kéo xe ngựa – giống như cảnh tượng trong cảnh mở màn của Shen Yun, tôi thậm chí còn mơ thấy cổng trời Nam Thiên Môn mở ra. Đó là một cảnh tượng tuyệt vời. Tuy nhiên, không ai tin tôi khi tôi nói với họ về điều đó.

Vào một ngày tháng Ba năm 1998, một người đồng nghiệp rủ tôi ra công viên ở gần đó để ngồi đả tọa. Và như thế, tôi lại kết thiện duyên với Pháp Luân Công.

Lần gặp thứ hai và bắt đầu tu luyện

Lúc đó, tôi không biết Pháp Luân Công thực sự là gì mà chỉ nghe nói rằng nó tốt cho việc cải thiện sức khỏe. Năm đó tôi 37 tuổi và sức khỏe không được tốt lắm.

Đầu tiên, tôi dễ bị mệt mỏi. Khi leo cầu thang lên tầng sáu, tôi phải dừng lại hai hoặc ba lần để lấy hơi và cảm thấy chóng mặt. Mặt tôi cũng bị nhiều vết tàn nhang đen lấm chấm. Tôi cũng không thể ngủ ngon vào ban đêm, hay bị lạnh và phải đi tất khi ngủ.

Khi lần đầu tiên luyện công, tôi cảm thấy buồn nôn và chóng mặt. Nhờ học Pháp, tôi biết rằng đó là do Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho tôi. Sau khi luyện công được khoảng một tuần, tôi có thể cảm thấy có Pháp Luân (bánh xe Pháp) quay tròn trong người.

Một ngày nọ, khi tôi đang thực hiện bài công pháp thứ hai, tôi đột nhiên cảm thấy một dòng năng lượng chảy từ đầu ngón tay giữa của tày này đến đầu ngón tay giữa của tay kia, rồi đến cánh tay và lưng. Tôi cảm thấy có gì đó đang quay quay. Sau đó, tôi có thể cảm thấy một số Pháp Luân xoay tròn ở nhiều nơi trên cơ thể, đặc biệt là quanh vùng bụng dưới của tôi.

Nhờ học Pháp, tôi hiểu rằng bệnh tật của con người tất cả đều do nghiệp mà ra. Chỉ khi người ta tu luyện theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thì người ta mới có thể phản bổn quy chân, trở về với bản thể chân thật của chính mình.

Hàng ngày, tôi đều học Pháp và luyện công đều đặn, thậm chí tôi còn học thuộc và chép Pháp. Tôi đã biết cách hướng nội tìm khi gặp mâu thuẫn và chiểu theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để hành xử trong cuộc sống hàng ngày. Nhờ đó, cả tâm tính và sức khỏe của tôi đều đã được cải thiện đáng kể.

Hai giấc mơ về cá

Tôi vẫn còn nhớ rõ hai lần mà Sư phụ đã thanh lý cơ thể tích đầy nghiệp lực của tôi

Một lần, tôi có một giấc mơ rất sống động. Trong đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Chúng ta bỏ nó đi cho cô ta chứ?” Một giọng khác trả lời: “Vâng”.

Nghe âm thanh của những từ đó, tôi cảm thấy một cảm giác quằn quại ở bắp chân trái và thấy rằng hai đến ba con lươn đang được lấy ra từ đó.

Khi tỉnh dậy, tôi nhớ lại rằng khi còn nhỏ tôi thường ra sông bắt cá nên hẳn đã tích lũy rất nhiều nghiệp lực từ hành động đó, nay Sư phụ đã thanh lý nó cho tôi.

Một lần khác trong giấc mơ, tôi cảm thấy một bàn tay lấy từ trong bụng mình ra một con cá nhỏ. Tôi thậm chí còn được cho biết con cá đó đến từ đâu. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã loại bỏ tận gốc căn bệnh của tôi.

Thử thách và ma nạn

Khi luyện công nhiều hơn, tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều tuyệt vời: thiên mục của tôi được khai mở, thậm chí tôi có thể cảm nhận đươc cả mạch chu thiên của mình.

Một ngày nọ trong lúc đả tọa tôi thấy rằng điểm luyện công được bao quanh bởi một trường ánh sáng đỏ. Ngay cả khi tôi trở về nhà và sau đó đi làm, vầng sáng ấy vẫn tiếp tục che chở tôi – nó kéo dài trong vài ngày. Tôi cảm thấy những dòng nhiệt lượng chảy khắp cơ thể, đặc biệt là ở chân. Đạp xe đi làm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn; khuôn mặt của tôi cũng trở nên mịn màng và sạch sẽ hơn.

Nhưng cũng không phải là tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Một lần vào tháng 3 năm 2003, tôi xuất hiện triệu chứng cảm lạnh nặng. Tôi bị ớn lạnh khắp người, xương cốt đau nhức và cổ họng đau rát. Tôi bị mất giọng của mình.

Tôi nghĩ đến đoạn Pháp mà Sư phụ giảng:

“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân).

Lần này, cơ thể tôi được thanh lý rất mạnh mẽ. Toàn bộ cơ thể tôi – lỗ chân lông, đầu ngón tay và mắt cá chân của tôi – phát ra mùi thuốc bắc rất nặng. Mùi thuốc tràn ngập phòng và quần áo của tôi. Tôi học Pháp mỗi ngày và hành xử chiểu theo Pháp lý. Sau một tuần, các triệu chứng giảm dần. Nhưng cứ thỉnh thoảng, trong vài năm sau nữa, đôi khi tôi vẫn có thể phát hiện ra cái mùi đó vẫn vương lại nơi ngón tay của mình.

Một lần khác vào tháng 8 năm 2008, khi đang giặt quần áo thì tôi cảm thấy bị tê đột ngột ở một cánh tay. Chẳng mấy chốc, một nửa cơ thể cũng cảm thấy tê dại.

Tôi nghĩ: “Mình có nên đi bệnh viện không nhỉ?” Ngay lúc niệm đầu đó xuất ra là bản thân đã thấy sai khi nghĩ như thế. Người tu luyện không nên có bệnh, những triệu chứng đó chỉ đơn thuần là dấu hiệu của việc thanh lý nghiệp lực mà thôi.

Sáng hôm sau, khi đang đánh răng, tôi nhận ra rằng mình không thể ngậm miệng lại được hoàn toàn – một nửa lưỡi của tôi bị tê liệt. Một ít chất lỏng chảy ra từ môi tôi, có vị thuốc khá nặng.

Tuy nhiên, tôi vẫn bất động. Tôi tiếp tục một ngày của tôi như thường lệ và đi làm. Một tuần sau, mọi thứ trở lại bình thường.

Hồi thơ ấu, cha thường cho tôi uống thuốc. Tôi biết rằng Sư phụ đã thanh lọc cơ thể tôi lần nữa và đả xuất ra những tạp chất mà tôi đã tích tồn từ trước.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Giờ đây tôi đã gần 60 tuổi và rất khỏe mạnh, bề ngoài nhìn rất trẻ trung. Tôi hiểu rằng tất cả những điều đó đều là phúc lành mà Sư phụ đã ban cho tôi. Con xin cảm ân Sư phụ từ bi cứu độ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/23/修炼中师父不断的给我调整身体-399065.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/11/183593.html

Đăng ngày 22-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share