Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-03-2020] Nhờ những học viên Pháp Luân Đại Pháp nỗ lực bền bỉ vạch trần cuộc bức hại đức tin do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây ra, nhiều người dân đã dần nhận thức được cuộc bức hại và can đảm đứng lên bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của các học viên. Điều này khích lệ tôi làm tốt hơn và tiếp cận nhiều người hơn. Ở đây tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện về những người cao tuổi mà tôi đã nói chuyện.
Một ông lão hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp vạn tuế”
Một ngày mùa hè, tôi ra ngoài sau bữa trưa. Tôi thấy một ông lão khoảng 70-80 tuổi đang ngồi trên xe lăn đợi sau trạm xe buýt. Ông đang bật nhạc lớn tiếng bằng máy nghe nhạc MP3 cầm tay.
Tôi nhìn quanh và không thấy ai. Sau đó tôi nghĩ: “Tại sao người đàn ông này lại đến đây một mình vào buổi trưa như thế này? Không phải đó là cơ hội tốt để nói chuyện với ông ấy sao?”
Tôi lại gần ông và hỏi: “Ông đang đợi xe buýt phải không?” Ông lắc đầu. Qua nói chuyện, tôi phát hiện ra ông là nạn nhân của các phong trào chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông biết ĐCSTQ xấu xa thế nào, và nói: “Tôi đã bảo con cháu của mình đừng bao giờ gia nhập Đảng, vì nó chẳng làm được gì ngoài làm việc xấu.”
Tôi nói với ông rằng ĐCSTQ vẫn đang làm việc xấu. Tôi giải thích cách họ đã vu khống Pháp Luân Đại Pháp thông qua các phương tiện truyền thông nhà nước và tra tấn dã man các học viên Đại Pháp, đơn giản vì họ từ chối từ bỏ đức tin của mình. Ông chăm chú lắng nghe tôi và nói: “Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao một đồng nghiệp của tôi cứ nhất quyết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bất kể cuộc bức hại tàn bạo như thế nào.”
Ông bắt đầu quan tâm đến Pháp Luân Đại Pháp và cũng muốn học.
Sau đó, xe buýt đến. Khi lên xe buýt, tôi nghe thấy ông ấy hô rất lớn: “Pháp Luân Đại Pháp vạn tuế!” Mọi người trên xe buýt đều nghe rõ.
“Tôi cũng muốn học”
Một buổi chiều khác khi tôi đang trên xe buýt, một phụ nữ lớn tuổi chừng 70-80 tuổi cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi mỉm cười và chào bà ấy. Bà đáp lại: “Ồ, ông nhìn rất khỏe mạnh.”
Tôi cảm ơn bà ấy vì lời khen và nói với bà ấy rằng: “Tôi sắp 60 rồi. Tôi được khỏe mạnh như vậy là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Mắt bà ấy sáng lên: “Tôi cũng muốn học.”
Bà ấy kể với tôi rằng: “Tôi bị trầm cảm và muốn chết.”
“Xin đừng nghĩ như vậy!” Tôi cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện nhưng bà ấy sắp xuống xe. Tôi muốn giúp bà ấy vì vậy tôi cũng quyết định xuống xe.
Bà ấy rất ngạc nhiên: “Chưa đến điểm dừng của ông mà.”
Tôi nói với bà ấy: “Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với bà.” Sau đó, tôi chia sẻ với bà Pháp Luân Đại Pháp là gì và môn tu luyện tốt như thế nào.
Bà nói với tôi rằng: “Cách đây một vài ngày trong khi đang đi bộ dọc đường, một phụ nữ đã tặng tôi một tờ tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc nó và nhận ra báo đài TV đã nói dối về môn tu luyện như thế nào. Tôi ủng hộ ông.”
Tôi vẫn lo lắng về căn bệnh trầm cảm của bà ấy, nhưng bà nói: “Đừng lo. Bây giờ tôi đã nghĩ tích cực hơn về cuộc sống sau khi nói chuyện với ông. Tôi muốn học từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Bà đã không chút do dự đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Vào một dịp khác, tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn cho một giáo sư về hưu trên xe buýt. Bà ấy lắng nghe cẩn thận và tôi có thể nói rằng đây là lần đầu tiên bà ấy nghe nhiều về Pháp Luân Đại Pháp như vậy. Bà tiếp nhận những gì tôi nói và khi bà sắp xuống xe, bà quay sang tôi và chúc tôi may mắn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/3/401939.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/30/183839.html
Đăng ngày 02-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.