Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-03-2020] Một người phụ nữ ở tỉnh Hắc Long Giang bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 2002, bất chấp nguy cơ bị bức hại. Bà đã bị bỏ tù 3 năm rưỡi vì nói lên sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.
Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp ở Trung Quốc từ năm 1999.
Bà Tả Tú Văn, 69 tuổi, là một cư dân ở huyện Hoa Xuyên, thành phố Giai Mộc Tư. Sau khi bà bắt đầu tập Pháp Luân Công năm 2002, bà đã khỏi tất cả các bệnh tật của mình. Nhưng bà đã bị bắt bất hợp pháp hai lần vì tín ngưỡng của mình, và bị bỏ tù ở Nhà tù Nữ tỉnh Hắc Long Giang, nơi bà bị tẩy não và tra tấn.
Bà Tả Tú Văn
Cuộc sống hạnh phúc bị những đau khổ của cuộc đời phá hủy
Tên tôi là Tả Tú Văn. Tôi sinh vào tháng 7 năm 1951. Tôi sống ở thị trấn Hoành Đầu Sơn, huyện Hoa Xuyên, thành phố Giai Mộc Tư.
Chồng tôi được chẩn đoán là bị xuất huyết não vào năm 2002. Để tìm cách chữa trị cho ông ấy, tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp và trở thành một học viên ngày 25 tháng 10 năm 2002.
Tôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chồng tôi luôn đối xử tốt với tôi. Trước khi ông ấy bị xuất huyết não, tôi đã xin nghỉ việc dài hạn, và chuyển về nông thôn. Chúng tôi nuôi hơn 40 con lợn và làm ăn rất tốt. Chúng tôi quyết định mở một nhà hàng.
Khi việc làm ăn của chúng tôi đang phát đạt và chúng tôi đang hưởng thụ cuộc sống thì chồng tôi bất ngờ bị xuất huyết não và phải nhập viện. Cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi, và quan trọng nhất là tôi không thể cai quản việc kinh doanh nữa.
Sau khi ở trong bệnh viện 2 tháng, chồng tôi vẫn bị hôn mê và không có dấu hiệu cải thiện. Các khoản chi phí y tế đã tiêu tốn gần như tất cả số tiền tiết kiệm của chúng tôi. Tôi phải xin cho ông ấy ra viện. Tôi tiếp tục đi tìm cách chữa trị cho chồng mình nhưng không có kết quả gì.
Đại Pháp bước vào cuộc đời chúng tôi
Đúng vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, một người hàng xóm của tôi nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” hướng về phía chồng tôi. Lúc đó, ông ấy không hoàn toàn tỉnh táo và không nói được nhưng đôi khi ông ấy gật đầu đáp lại. Bà ấy cũng cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, là cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và bảo tôi đọc cho chồng tôi nghe. Sau khi đọc sách cho chồng nghe, tôi dần dần hiểu ra nhiều đạo lý của cuộc đời. Mặc dù chồng tôi không hồi phục nhưng tôi vẫn quyết định tu luyện theo Đại Pháp.
Sau một vài tháng tu luyện Đại Pháp tôi đã khỏi tất cả các bệnh tật của mình, như thiếu máu não, viêm túi mật, và bệnh tim.
Mặc dù cuộc đàn áp nghiêm trọng đối với Pháp Luân Đại Pháp vẫn còn đang tiếp diễn, tôi vẫn kiên định tu luyện bởi vì cá nhân tôi đã thu được lợi ích và tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Bị bắt lần đầu: 2 tuần tạm giam
Tôi đi đến một ngôi làng ở huyện của mình cùng với một học viên Pháp Luân Đại Pháp khác để phát lịch Đại Pháp ngày 6 tháng 1 năm 2009. Khi chúng tôi đến nhà của trưởng làng, một nhân viên của chính quyền thị trấn cũng ở đó và anh ta đã báo cảnh sát.
Cảnh sát từ Phòng Cảnh sát huyện Hoa Xuyên đã bắt chúng tôi. Trưởng làng đề nghị cảnh sát tha cho chúng tôi vì cả hai chúng tôi đều đã hơn 60 tuổi rồi. Nhưng cảnh sát vẫn bắt chúng tôi đến một trại tạm giam.
Con gái và con rể tôi cùng đứa cháu ngoại đến thăm tôi ở trại tạm giam. Con gái tôi không ngừng khóc. Tôi dỗ nó: “Đừng khóc, mẹ con không phạm tội gì”. Tôi được trả tự do hai tuần sau đó.
Kể từ đó, cảnh sát thường đến nhà tôi để sách nhiễu. Họ còn nhảy qua hàng rào nhà tôi để kiểm tra tôi trong những đêm hè năm 2010.
Bị bắt lần 2: Bị kết án 3 năm rưỡi tù giam
Cảnh sát từ Phòng An ninh Nội địa Hoa Xuyên đột nhập vào nhà tôi ngày 13 tháng 12 năm 2010 khi tôi đang đọc sách Pháp Luân Đại Pháp với ba học viên khác. Họ không cho chúng tôi biết danh tính và không đưa ra lệnh khám nhà nhưng họ vẫn lục soát nhà tôi và tịch thu nhiều tư liệu Pháp Luân Đại Pháp, máy tính xách tay, máy in và những thiết bị khác.
Khi tôi thấy họ tịch thu bức ảnh người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tôi liền chạy đến để giật lại bức ảnh từ tay họ. Đổng Hoành Sinh, Trưởng phòng An ninh Nội địa Hoa Xuyên thấy vậy liền đá tôi bằng chân đi giầy da dày. Tôi gần như bị ngã. Sau khi họ lục soát khắp nhà tôi, họ bắt giữ cả 4 người chúng tôi.
Chúng tôi bị thẩm vấn ở Phòng Cảnh sát huyện Hoa Xuyên vào ngày hôm sau. Sau đó chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam vào buổi tối. Tôi bị khám người khi đến trại giam. Các lính gác thậm chí còn cắt khuy trên quần áo của tôi. Bốn người chúng tôi quyết định tuyệt thực để phản đối việc bắt giam.
Trong khoảng 10 ngày tuyệt thực, chúng tôi bị theo dõi bởi các tù nhân. Họ lúc nào cũng sỉ nhục chúng tôi. Chúng tôi bị thẩm vấn hàng ngày nhưng chúng tôi từ chối trả lời các câu hỏi của họ và không cho họ lấy dấu vân tay. Cảnh sát trở nên tức giận.
Có một lần trong khi thẩm vấn, một cảnh sát ngoài 40 tuổi bảo tôi rằng anh ta là bạn rất thân của một người họ hàng của tôi và cố gắng tỏ ta thân mật hơn. Anh ta cũng nói về học viên trẻ họ Vương, một trong 4 người chúng tôi. Anh ta nói rằng cuộc đời của Vương sẽ bị hỏng nếu cô ấy bị kết án khi còn trẻ như vậy. Anh ta cố gắng bắt tôi cung cấp thông tin về những học viên Pháp Luân Đại Pháp khác nhưng không thành công. Tôi bảo anh ta rằng Vương không liên quan gì cả và họ nên để cô ấy đi.
Tôi có hơn 200 Nhân dân tệ ở trên người khi bị bắt và bị tịch thu. Con gái tôi bị đưa đến trại giam và bi buộc phải nộp 1.000 Nhân dân tệ để trợ cấp cho tôi. Một lần khác, gia đình tôi đến thăm tôi nhưng họ không được gặp tôi cho đến khi họ nộp 500 Nhân dân tệ nữa, và tôi chưa bao giờ nhận được những khoản tiền đó.
Vào ngày tôi bị đưa ra xét xử, cảnh sát đeo còng tay và cùm chân lên Vương và tôi rồi trùm kín đầu chúng tôi trên đường đi. Tất cả cảnh sát trong huyện được huy động. Trong phiên xử, một phó công tố viên đã quát tôi vì tôi không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi bị kết án 3 năm rưỡi tù giam, Vương bị 3 năm, mẹ Vương cũng là một trong 4 người chúng tôi bị hai năm tù. Học viên thứ 4 bị tiêm những loại thuốc không rõ nguồn gốc trong khi bị giam trong trại tạm giam, vì thế mà bị liệt.
Bị bỏ tù ở Nhà tù Nữ tỉnh Hắc Long Giang
Tôi bị chuyển đến Nhà tù Nữ tỉnh Hắc Long Giang ngày 15 tháng 6 năm 2011. Va-li và các đồ dùng của tôi bị lục soát khi tôi vừa đến đó. Tôi bị bắt phải vứt đi một vài cái quần áo.
Có 9 người trong xà-lim, trong đó có tôi. Tám tội phạm được ra lệnh theo dõi tôi suốt ngày đêm. Họ không cho tôi tiếp xúc với bất cứ ai. Chỉ khi không có ai trong nhà vệ sinh hay ở hành lang thì tôi mới được dùng nhà vệ sinh.
Tôi không được tự do và không có ai để nói chuyện với. Tôi cảm thấy cô đơn và ủ dột, bị hành hạ cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, và cảm thấy thống khổ từng giây từng phút.
Bị bắt ngồi trên ghế nhỏ và xem các video tẩy não
Trong một khoảng thời gian, tôi bị bắt phải dậy lúc 5 giờ sáng mỗi ngày và sau đó phải ngồi yên trên một chiếc ghế nhỏ và đặt hai tay lên hai đầu gối. Tôi phải xem những video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp.
Nếu các tù nhân thấy tôi cử động một chút hay nhắm mắt, thì họ sẽ quát tôi. Họ thay phiên nhau theo dõi tôi đến 11 giờ đêm. Tôi bị bắt quay mặt vào tường trong khi ngủ. Những tù nhân này thậm chí còn kiểm tra tôi trong khi tôi ngủ.
Mông tôi bị lở ra vì phải ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong một thời gian dài. Cái đau không thể chịu đựng được.
Các tù nhân luôn lợi dụng tôi. Sau khi tôi mua những thứ đồ mới, họ lấy đi và thay vào đó là những đồ cũ của họ. Trong giờ ăn, họ lấy những món ngon ở đĩa của tôi và chỉ còn để lại một lượng nhỏ đồ ăn không ngon cho tôi. Tôi phải ăn trong một khoảng thời gian ngắn; đôi khi tôi không có thời gian để ăn hết xuất ăn của mình.
Sau một thời gian dài bị hành hạ, sự chịu đựng của tôi chuẩn bị tiến đến giới hạn. Trong một phiên tẩy não, tâm trí tôi trở nên không tỉnh táo. Tôi cảm thấy sợ đến mức tôi đã ký vào tờ thư hối hận mà họ đã chuẩn bị sẵn cho tôi.
Tuy nhiên, khi tôi nhận ra rằng tôi đã ký vào bản tuyên bố hối hận, tôi đã viết một bản nghiêm chính thanh minh, tuyên bố rằng việc ký đó là không có giá trị rồi ký tên và đưa cho một lính gác. Người này đã rất tức giận. Cô ta đã ra lệnh cho các tù nhân theo dõi sát tôi. Bốn tù nhân đã theo sát tôi và không cho tôi đi đâu một mình.
Tôi bị hành hạ cả về thể chất lẫn tinh thần và lúc nào cũng cảm thấy khổ. Đôi khi, tôi cảm thấy như tôi đang ở bên bờ vực sụp đổ và gần như không thể thở được.
Lao động cưỡng bức
Trong một khoảng thời gian, tôi bị bắt phải lao động hàng ngày. Tôi phải đóng gói tăm hoặc bóng bông. Do tình trạng sức khỏe của mình, tôi chỉ có thể làm xong một nửa chỉ tiêu.
Để ngăn các học viên truyền tay nhau các Kinh văn của Pháp Luân Đại Pháp, các lính gác đã lục soát chúng tôi trước và sau khi làm việc. Ở xưởng, họ đột ngột huýt sáo và bắt chúng tôi xếp hàng để lục soát. Họ cũng thường xuyên lục soát các xà-lim nơi giam chúng tôi.
Nhiều học viên vẫn cố gắng tìm cách truyền tay nhau các Kinh văn của Sư phụ. Có lần tôi có được một bản. Tôi rất mừng, nhưng cũng lo lắng cả ngày, chỉ sợ họ phát hiện ra. Vào cuối ngày, tôi có dịp đọc được Kinh văn ở dưới tấm trải giường.
Một trong những lính gác phụ trách hỏi tôi tại sao tôi không xin giảm án vì nhiều tù nhân đã nộp đơn xin. Tôi bảo anh ta rằng tôi không phạm tội gì cả và rằng tôi không phải là một tội phạm. Đơn giản vì điều đó mà sau đó tôi bị chuyển đến một nhóm bị quản lý nghiêm ngặt. Năm tù nhân theo dõi tôi, và một người thực hiện các phiên tẩy não tôi hàng ngày.
Mẹ mất và nhà hiu quạnh
Mẹ tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bà rất đau khổ sau khi tôi bị bắt và bị kết án. Thường xuyên bị sức ép và lo lắng về sự an toàn của tôi, bà đã mất vào cuối năm 2006.
Khi tôi được trả tự do vào năm 2013, tôi trở về căn nhà trống trải. Chiếc tủ lạnh bị sũng nước ở ngoài sân. Mặc dù cửa trước và sân đã được khóa, các ổ khóa nhà, phòng kho và các tủ ở trong phòng đều bị phá tung và tất cả đồ đạc của tôi, từ chăn đệm cho đến đồ nấu nướng đều bị lấy cắp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/22/402784.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/22/184142.html
Đăng ngày 01-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.